Đó là lần thứ nhất của tôi với tàu SS 1348 IA. Ông Hân và gia đình bình yên vô sự.
Lần thứ hai, tôi nằm nhà ém bên xóm Củi. Cảm giác sợ hãi có phần tăng thêm. Nửa đêm nhận tìn
“ thời tiết xấu ”, tôi phải chờ hết giới nghiêm mới dám mò về Sàigòn.
Lần thứ ba , tôi xuống được tầu, và tôi tưởng đã chết ngộp dưới khoang.
Ông Hân dự tính tầu của ông chứa 50 thuyền nhân thôi, ai ngờ thiên hạ canh me và
công an bán vé thả giàn, chiếc tầu gỗ dài hơn 10 thước, rộng hơn 2 thước , đã chứa 154 người.!
Đến khi chết, tôi vẫn không thể quên cảnh tượng thuyền nhân leo từ cá nhỏ lên cá lớn.
Mạnh ai người ấy chen lấn, xô đẩy, dẫm đạp, dành chỗ đứng , chỗ ngồi.
Lòng trắc ẩn không còn mảy may. Người ta khao khát tự do đến nỗi người ta biến thành độc ác lú lấp lương tri.
Ngót nửa tiếng hỗn loạn, la hét, khóc than, kêu cứu dưới khoang, con tầu chạy. Nó chạy một lúc, nhờ gió sông lùa xuống, thuyền nhân tỉnh dần và sự hỗn loạn chấm dứt.
Một thân một mình, tôi dễ xoay sở. Lách mãi, lách mãi, tôi leo lên
“boong” . Gió thổi mạnh. Tôi hít đầy không khí rồi nhìn lại Sàigòn. Vùng ánh sáng điện phía xa. Sàigòn ở đó.
https://www.youtube.com/watch?v=9yDG8UhJumI
Bốn giờ, tầu ra cửa biển.
Tài công chưa quen miền nầy. Ông ta đi biển hai mươi năm nhưng chỉ hoạt động ở Phước Tỉnh. Và ông ta đã lái tầu vào Cồn Ngựa,
cái cồn oan nghiệt, tuần lễ trước , một tầu vượt biên mắc kẹt, gặp công an biên phòng, thuyền nhân nhẩy xuống biển đào tẩu bị chết đuối, và bị bắn sáu chục người.
Tầu SS 1348 IA cũng mắc kẹt ở Cồn Ngựa.
Loay hoay hàng chục phút, con tầu cứ đứng im.
Đằng sau nó, Vũng Tầu rõ mồn một. Hải đăng tai ác quét ánh sáng soi mói khiến những trái tim nhức nhối.
https://www.youtube.com/watch?v=3P-iPjEVLHQ
Anh Phước, con rể ông Hân, người lãnh đạo con tầu yêu cầu thanh niên nam nữ xuống đẩy tầu.
Anh ta năn nỉ muốn khô cả cổ. Tất cả im lặng. Nổi giận, anh Phước và nhóm người của anh dùng biện pháp mạnh, mọi người đành tuân lệnh răm rắp.
Một trăm thuyền nhân vận dụng hết sức của mình đẩy tầu song con tầu đã lún sâu dưới cát. Bẩy giờ, nước biển mới lên cao. Và, bẩy giờ có thể, công an biên phòng đã xuất hiện. Chúng tôi đẩy tầu trong tuyệt vọng.
Trời vỡ sáng. Ngâm nước lâu lạnh cóng vô tích sự, chúng tôi leo lên. Tôi nhìn cái cồn trước mặt, nước ròng khiến tôi hoảng hốt.
Thỉnh thoảng , một chiếc thuyền đánh cá về, ngang qua chỗ con tầu mắc cạn, thuyền nhân vẫy tay cầu cứu.
Chiếc thuyền đánh cá nhỏ bé, liệu khó bề giúp đỡ lại sợ vạ lây, chạy thẳng phía Vũng Tầu. Chúng tôi ngại bị phát giác.
Quá sáu giờ, nước dâng chừng hai gang tay. Chúng tôi chờ
sa lưới công an biên phòng.
https://www.youtube.com/watch?v=xD0NkRbQbPA
Bất ngờ , một chiếc xuồng đuôi tôm với hai chú bé rẽ vô chỗ tầu mắc cạn. Hai chú bé chỉ chúng tôi đường lối tránh công an. Thử thời vận, Hân nhờ hai chú kéo tầu.
Hai chú bé vui vẻ buộc giây và làm công việc mà chính hai chú biết rằng sẽ chẳng đi tới đâu.
Con tầu nổ máy. Nó nhúc nhích rồi nó lết khỏi vùng cát quái ác.
Phép lạ ! Phải, đúng là phép lạ khó giải thích. Tôi đã chứng kiến và được hưởng phép lạ nầy. Thuyền nhân reo vui. Con tầu ra xa, ra xa…Hai chú bé chạy theo.
Ông Hân hỏi hai chú muốn đi thì ông sẵn sàng cho đi và nhận nuôi dưỡng chu đáo. Hai chú bé từ chối. Chúng tôi móc hết tiền phòng thân tặng hai chú, hai chú không lấy, chỉ xin mấy
“ can ” nhựa đựng dầu đã rỗng tuếch. Vì ông Hân nói tiền Việt Nam mang sang nước ngoài không tiêu xài được nên hai chú bé mới nhận tiền.
Hai chú bé
“áp tải” chúng tôi khoảng mười lăm phút thì trở lại sau khi chúc chúng tôi thành công.
Tôi ngây người ngắm chiếc xuồng đuôi tôm của hai chú bé Việt Nam cao thượng.
Tình nghĩa rực rỡ ấy, không bao giờ tôi còn tìm thấy.
Mỗi lần, nhớ quê hương, tôi nhớ hai chú bé thuyền chài trước nhất. Tôi nghĩ, đó là cái gì đã làm tôi mơ ước hồi hương.
Dường như, sẽ chẳng có hai tâm hồn Việt Nam đó
trên bước đường lưu vong tội nghiệp của tôi.
* * *