Tôi soi gương, và chợt nhận ra quanh mắt, quanh miệng, trên trán mình đầy những nếp nhăn.
Nhưng rồi tôi hiểu… mình có những nếp nhăn đó là vì đã sống một đời rất thật.
Tôi có nếp nhăn vì tôi từng có những bạn thân,
và tụi tôi đã cười với nhau không biết bao nhiêu lần,
cười đến chảy nước mắt,
cười quên cả buồn phiền.
Tôi có nếp nhăn vì tôi đã gặp tình yêu,
cái thứ tình cảm làm mình vui đến muốn rơi nước mắt.
Tôi có nếp nhăn vì tôi sinh con,
và từ lúc con còn nằm trong bụng, tôi đã lo.
Con lớn một chút, tôi lại mừng, lại hồi hộp với từng điều mới con học được.
Nhiều đêm tôi thức chờ con về, chỉ để yên tâm rằng con vẫn ổn.
Tôi cũng đã khóc.
Khóc vì những người tôi thương đã rời xa –
người rời một chút,
kẻ rời hẳn,
hoặc rời đi mà tôi chẳng hiểu tại sao.
Tôi đã thức trắng nhiều đêm:
vì những dự định đẹp đẽ nhưng không phải lúc nào cũng thành,
vì con bệnh sốt,
vì tôi muốn đọc hết một cuốn sách.
Tôi đã đi tăm nhiều thắng cảnh,
những nơi khiến tôi cười tươi như trẻ con,
và tôi cũng trở lại những chỗ cũ làm mình bật khóc vì nhớ.
Mỗi đường nhăn trên mặt, trên da thịt tôi,
đều cất giấu một phần đời tôi trong đó—
những cảm xúc tôi từng trải qua,
và vẻ đẹp sâu thẳm của riêng tôi.
Nếu xóa hết chúng đi…
thì coi như tôi xóa mất chính mình.
Mỗi nếp nhăn là một câu chuyện,
một nhịp tim,
một hình ảnh trong album ký ức của đời tôi.
VietBF@sưu tập