NHỮNG NỤ CƯỜI
Đọc Tiểu Tử, người ta không thể không xúc động. Nhưng văn Tiểu Tử cũng đầy nét khôi hài, những nhận xét ngộ nghĩnh.
Phòng mạch của
"Thầy Năm Chén" bịnh nhơn cũng vắng. Làm như người ta sợ quá rồi…quên bịnh.
Trái lại, bên phía chùa thì lại đông người lui tới và ngày nào cũng có người. Làm như người ta chỉ còn biết …
dựa vào Phật ".
Qua vài nét chấm phá, ông ghi lại những cảnh trái tai gai mắt, những cảnh lố bịch của những người thắng trận.
Những cảnh không biết nên cười hay nên khóc diễn ra trước mắt, mỗi ngày, chỉ cần ghi lại, không cần thêm thắt, bình luận. André Gide :
- "Plus un humouriste est intelligent, moins il a besoin de déformer la réalité pour le rendre significative ( Một nhà khôi hài càng thông minh, càng không cần bóp méo sự thực để làm cho nó có ý nghiã ).
Tiểu Tử không cần bóp méo sự thực, chỉ việc cúi xuống lượm, ghi lại những cái lố lăng, đảo lộn luân thường diễn ra mỗi ngày, trước mắt.
Nói như vậy, sự thực không dễ. Phải tinh tế, nhạy cảm mới biết
" lựa " cái gì, trong một cửa hàng ê hề là xã hội VN những năm sau 75.
Muốn hiểu lịch sử, hay xã hội trong một giai đoạn lịch sử, không gì hơn là đọc các nhà văn. Hơn là những sử gia, những nhà biên khảo, nhà văn, trong vài chữ, vài nét, cho thấy mặt thực của xã hội.

Salman Rusdhie nói :
- " Ông viết văn, bởi vì đó là cách hay nhất
ông tìm thấy để hiểu thế giới chung quanh.
Văn chương đi vào trái tim,
trong khi biên khảo chỉ đi vào trí óc. Không có xúc động, rất khó có cảm thông. Không có cảm thông, không sống với người trong cuôc, làm sao hiểu được ? Staline :
" Một người chết là một[b]
bi kịch , một triệu người chết
chỉ là [/size]một con số thống kê ‘’.
Nhà văn không làm thống kê, chỉ ghi lại bi kịch của mỗi nhân vật, của tôi, của anh , của mỗi người.
Mỗi câu chuyện là một bi kịch ; hay bi hài kịch – farces tragiques-của một thời đảo điên.
KÝ ỨC CỦA MỘT XÃ HỘI TỬ TẾ
Truyện ngắn Tiểu Tử, với lối hành văn bình dị, linh động là một cuốn tự điển sống của ngôn ngữ miền Nam thời chưa loạn.
Đó là kho tàng quý
trong khi ở hải ngoại, chữ Việt càng ngày càng lai Tây, lai Mỹ;
trong nước càng ngày càng lai Tầu, với những chữ, những lối nói ngớ ngẩn, đôi khi kỳ quái, khiến tiếng Việt
không còn là tiếng Việt, báo hiệu một ngày người Việt không còn là người Việt.
Và, từ đó, nước Việt
không còn là nước Việt.
[i]
Nguyễn Văn Vĩnh : tiếng Việt còn, nước Việt còn.
Truyện ngắn Tiểu Tử là những giọt nước mắt, những tiếng thở dài, nụ cười đùa cợt trong những ngày bình an và ngay cả, nhất là, trong cơn đớn đau cùng cực.
Ông là một nhân chứng quý báu của một
giai đoạn bi thảm của một thuở giao thời.

"Chuyện Thuở Giao Thời " là tựa một tập truyện của tác giả. Nhưng chữ thuở giao thời còn nhẹ quá. Phải nói là một cuộc đổi đời
ghê rợn nhất trong lịch sử dân tộc Việt, một dân tộc vốn đã quen ăn nằm với máu và nước mắt .
Độc giả trân trọng với truyện ngắn Tiểu Tử , có lẽ bởi vì
đó là một tài liệu quý . Một cuốn phim sống động về một xã hội tử tế
đang phá sản, đặc biệt là phá sản về luân lý , về tình người.
Cái xã hội tử tế tử tế đó
càng xa dần, càng biệt tăm, rã rời, và biến mất, người ta càng xúc động, như một chiều rảnh rỗi, không cầm được nưóc mắt khi
coi lại những tấm hình cũ, thật đẹp, thật thơ mộng, của chính mình ngày xưa.
https://www.youtube.com/watch?v=-TlwX3mXZYw
(Fb Phan thế Nghĩa)
* * *