
Có tin đồn lan truyền rằng tại Hội nghị Trung ương 13, Thủ tướng Phạm Minh Chính dù cố gắng bỏ phiếu cho chính mình, kết quả cũng chỉ gặt về 1/16 lá phiếu. Quê nhà Thanh Hóa của ông thì vừa bị Tô Lâm đánh cho tan nát trong cuộc thanh trừng nội bộ. Thử hỏi, còn ai dám đứng về phía Chính nữa?
Hội nghị vừa khép lại, tám Ủy viên Bộ Chính trị gồm Tô Lâm, Phan Văn Giang, Lương Tam Quang, Lê Minh Hưng, Phan Đình Trạc, Nguyễn Xuân Thắng, Nguyễn Duy Ngọc và Đỗ Văn Chiến nhanh chóng xuất quân sang Triều Tiên.
Điều thú vị là Trần Sỹ Thanh – Chủ tịch Hà Nội, tuy không phải Ủy viên Bộ Chính trị, vẫn được kèm theo phái đoàn. Một chuyến đi tưởng như lễ nghi ngoại giao, nhưng thực chất lại là tín hiệu ghế đã được xếp. Thanh được đi theo nghĩa là có tên trong sổ dự khuyết Đại hội 14 rồi đấy.
Trong khi đó, những người ở lại như Lương Cường, Phạm Minh Chính và Trần Thanh Mẫn thì ngậm ngùi nhìn các đồng chí tung tăng đi gặp Kim Jong Un.
Cường và Mẫn thì biết thân biết phận, còn Thủ Chính thì vẫn chưa chịu buông. Bởi lẽ, nếu cả Tô Lâm và Chính đều quá tuổi, nhưng Lâm vẫn bám trụ mà mình phải rời cuộc chơi, Chính sao nuốt nổi?
Biết không đấu lại Tô Lâm bằng quyền, Chính đổi sang chiêu lấy lòng dân – thứ mà Lâm không bao giờ có được.
Vừa rời hội trường, ông đã xuất hiện ở Thái Nguyên, lội nước cùng dân. Đêm xuống, ông lại thần tốc có mặt ở Hà Nội giữa dòng ngập. Hình ảnh “Thủ tướng thương dân” lập tức phủ sóng khắp truyền thông, quả là một màn tái sinh chính trị không tồi.
Và khi ông Chính hô to trước máy quay:“Gọi thằng Thanh không thấy đâu cả!” . Đó không phải là lỡ miệng, mà là đòn đánh có chủ đích.
Ông Chính thừa biết Thanh đang đi Triều Tiên cùng Tô Lâm, nhưng vẫn cố gọi như thể Thanh trốn việc, bỏ dân. Một mũi tên bắn trúng hai đích: vừa hạ uy tín Thanh, vừa phơi bày sự vô cảm của Bộ Chính trị trước cảnh dân lầm than. Cái chiêu “giả n.gu mà đánh đau”, quả thật Chính không phải dạng vừa.
Hiểu ý đồ ấy, Trần Sỹ Thanh liền đáp trả không kém cay: “Chúng tôi đi lặng lẽ nhưng biết hết. Tại sao Ciputra ngập, tại sao Võ Chí Công, Đại lộ Thăng Long hay đường Láng – Hòa Lạc ngập – chúng tôi đều nắm rõ và đã có giải pháp.”
Một cú phản đòn khiến người nghe chỉ còn thiếu mỗi cái vỗ tay. Thanh không chỉ đáp lễ mà còn xếp lại vị thế, Phạm Minh Chính giờ chỉ là “tướng thất thế”, chẳng cần kiêng nể gì nữa.
Còn tám vị Ủy viên Bộ Chính trị đang ở Triều Tiên, nghe thấy lời Thủ Chính gọi “thằng Thanh”, đá xéo luôn cả mình chắc cũng cay lắm.
Trong bàn cờ quyền lực, mỗi câu nói đều là một nước cờ và Phạm Minh Chính vừa chơi một nước vừa ngạo nghễ, vừa liều lĩnh. Nếu Chính còn trụ lại thì ông đã thắng, còn nếu phải về vườn thì Tô Lâm sẽ chịu sự chỉ trích của nhân dân.
Xem ra đấu trường tranh ghế vẫn chưa hết gay cấn.
Cô Ba