
Hơn một nghìn năm trước, vua Lý Công Uẩn nhìn mảnh đất bên bờ sông Nhị mà thốt lên: “Long phụng hạ giang.”
Ngài tin đây là vùng đất linh thiêng, địa thế đẹp, phong thịnh thích hợp để đặt làm kinh đô của đất nước.
Thăng Long, nghĩa là “Rồng bay lên”, đất cao, rộng, dân không ngập, muôn vật sinh sôi, con cháu đời sau sẽ được sống yên vui, ấm no.
Một nghìn năm sau, cháu con của Rồng không bay nổi mà chuyển sang bơi.
Thủ đô ngàn năm văn hiến, giờ chỉ cần một cơn mưa là hóa Hà Nội – thành phố dưới nước.
Người dân thì bì bõm dắt xe, trẻ con đi học bằng phao, còn chính quyền thì chụp ảnh, chỉ đạo, kiểm tra hiện trường rồi mất hút.
Ngày xưa Rồng bay lên vì đất rộng bằng, nay Rồng lặn vì hồ bị san, sông bị lấp, cống bị bịt, ruộng bị bê tông hóa.
Người ta quy hoạch trên giấy, vẽ vời trên sa bàn, mà quên mất một điều giản dị: nước luôn tìm đường về chỗ thấp và thấp nhất bây giờ chính là tầm nhìn của những người vẽ quy hoạch.
Giữa những con phố từng rợp bóng cổ thụ, nay người dân phải sơ tán như chạy giặc.
Theo thống kê mới nhất, Hà Nội đã phải lên phương án di dời hơn 38.000 người khỏi vùng ngập sâu, đê kè sạt lở, đường bị chia cắt.
Hai xã Trung Giã và Đa Phúc nơi từng được xem là “địa linh nhân kiệt” giờ biến thành vùng nước nổi, bộ đội phải dùng xuồng cứu dân, dựng trạm trú tạm trong trường học, nhà văn hóa.
Cả nghìn năm, từ kinh đô Rồng bay tới thành phố Rồng lặn, chỉ mất vài nhiệm kỳ quy hoạch sai.
Nếu vua Lý Công Uẩn có sống lại, có lẽ ngài sẽ chẳng dời đô nữa. Bởi vì dời đến đâu, con cháu cũng kịp quy hoạch cho ngập đến đó.
Cô Ba