
Lại một mùa thiên tai, lại một kịch bản cũ rích được diễn lại trên báo chí nhà nước:
“Em học sinh đập heo đất quyên góp 50 triệu cho Mặt trận Tổ quốc.”
“Ông cụ khuyết tật góp 50.000 đồng ủng hộ đồng bào lũ lụt.”
Đọc xong, ai cũng xúc động nhưng rồi chẳng ai hỏi câu quan trọng nhất: “Thế còn chính quyền đâu?”
Ở đâu trong hàng ngàn công trình thủy điện xả lũ vô tội vạ?
Ở đâu trong những dự án chống ngập bị rút ruột, đội vốn, thi công như trò hề?
Ở đâu trong những dự báo thời tiết chậm trễ khiến dân trở tay không kịp?
Cả bộ máy đồ sộ ấy, ngân sách nghìn tỷ ấy, sao chỉ biết trông chờ vào tiền lẻ của người khuyết tật và con heo đất của trẻ con?
Năm nào dân cũng lũ, cũng quyên góp, cũng khổ.
Báo chí thì lại mải tô son cho lòng nhân ái của dân, trong khi đáng lẽ họ phải đặt câu hỏi về sự vô trách nhiệm của bộ máy công quyền. Mặt trận kêu gọi quyên góp, nhưng số tiền ấy có thật sự đến được tay người dân không, hay lại chảy ngược về túi ai?
Thay vì ca ngợi ông cụ ăn xin góp 50.000, họ nên hỏi: Tại sao một đất nước thu thuế dân cao, nợ công chồng chất, chi hàng chục nghìn tỷ để diễu binh mà khi thiên tai đến vẫn phải trông vào lòng tốt cá nhân?
Cô Ba