
Ngày 19/9, một video ghi lại cảnh nam sinh ở Trường THCS Đại Kim (Hà Nội) túm tóc, quật ngã cô giáo giữa lớp học. Nhiều học sinh chứng kiến, nhưng không ai can ngăn. Clip lan truyền rầm rộ, trở thành cú sốc về kỷ cương học đường. Ngày cô giáo bị học trò kéo ngã, cũng là ngày cả nền giáo dục bị kéo sụp xuống trước mặt xã hội.
Nhưng thay vì nhìn thẳng vào thực trạng, tìm nguyên nhân để chấn chỉnh, thì Trường THCS Đại Kim lại chọn cách gọi công an vào cuộc, điều tra và xử lý người dám tung clip.
Lý do được đưa ra: phát tán clip khi chưa xin phép nhà trường. Nhưng thử hỏi, nếu có “xin phép”, liệu nhà trường có đồng ý cho đăng? Hay lại giấu nhẹm để che đi mặt xấu, chỉ giữ lại những hình ảnh được tô hồng?
Thế thì bảo sao giáo dục ngày càng nát, bởi người đứng đầu coi “hình ảnh” quan trọng hơn “sự thật”.
Một clip thôi đã đủ làm lộ ra, quyền uy của thầy cô rơi xuống đáy, đạo đức học đường rệu rã, kỷ luật biến thành trò hề. Nhưng thay vì đối diện, nhà trường lại muốn dùng công an để trấn áp người phơi bày sự thật.
Bưng bít không bao giờ che nổi mùi hôi. Giấu được clip này, mai sẽ có clip khác. Lấp được một vụ, rồi xã hội cũng sẽ biết hàng trăm vụ. Vấn đề không phải “ai phát tán”, mà là ai đã để một đứa trẻ coi việc đánh cô giáo là chuyện bình thường.
Nếu thầy cô bị quật ngã trong lớp, thì hôm nay sự thật cũng đang bị quật ngã bởi chính nhà trường. Và khi sự thật không còn được tôn trọng, thì đừng mong học sinh biết tôn trọng thầy cô.
Cô Ba