
Lâm Tổng vừa dõng dạc tuyên bố: “Chúng ta không có thời gian để nói nhiều mà phải dành thời gian để hành động.” Mỗi câu khẩu hiệu ấy, mà cứ được lặp đi nhai lại từ ông này qua ông khác, mãi không phát chán. Hành động trong chính trường Việt Nam là gì? Chính là lập thêm ban bệ, dựng thêm bảng điều khiển số, tổ chức thêm hội nghị để bàn nên vặt dân như thế nào!
Chưa dừng lại ở đó, ông Tô còn đưa ra ý tưởng “chống cô đơn cho người già” bằng cách sáng đưa, chiều rước như học sinh tiểu học. Dân oan đi gõ cửa công quyền bao năm trời còn chưa được đưa đón, giờ lại tính đến chuyện rước các cụ già đi chơi mỗi ngày ư? Biết bao người già vẫn chực chờ, vật vã bên hành lang các bệnh viện để chờ bảo hiểm thanh toán? Những người cao tuổi không nơi nương tựa, ngày nhặt ve chai, đêm nằm gầm cầu, sao không thấy ai đếm xỉa?
Nói thì ai mà chẳng nói được. Nhưng làm được hay không lại là chuyện khác. Và điểm chung của quan chức Việt Nam chính là chăm nói, lười làm. Lúc phát biểu thì vẽ thật nhiều bánh. Nhưng đến khi làm không khác gì “rồng leo, mèo mửa”, thà đừng làm còn tốt hơn.
Vẽ vời làm gì cho xa xôi. Người dân cần nhất bây giờ không phải thêm ban chỉ đạo, cũng không phải bảng điện tử nhiều màu, mà chỉ cần mấy việc giản dị như đền bù đất cho minh bạch, giảm độc quyền điện lực, cắt mấy thủ tục hành là chính... Làm được những việc đó mới chính là “hành động thực chất”. Còn nếu chỉ nói ít để làm... loạn, thì im lặng cũng chẳng sao.
Linh