
Ngày 30/8, ông Lê Hoài Trung được trao quyết định làm quyền Bộ trưởng Ngoại giao. Gần như chẳng ai ngạc nhiên, vì thân tín của ông Tô, xuất hiện từ các sự kiện đối ngoại, giờ được gắn thêm huy hiệu quyền lực. Chắc chắn sẽ còn nhiều “cánh tay nối dài” khác được đưa vào các vị trí chủ chốt, như một bản nhạc tuần hoàn quen thuộc trước Đại hội.
Còn những người Việt Nam khác, họ chỉ biết khóc lóc và tự trách bản thân. Không có họ hàng, không có quan hệ, không có mối “ân tình chính trị” với ông Tô, nên đời cứ bình thường đến mức tẻ nhạt. Nếu may mắn có mối quan hệ, thì ít nhất cũng có tên trên một đường phố nhỏ, hay "xịn" hơn là chiếc ghế cục trưởng, thứ trưởng, làm ông này bà nọ, đời lên hương chỉ sau dăm bữa nửa tháng.
Ôi, thời của vua Hùng dựng nước đã qua từ lâu. Bây giờ là thời của ông Tô – người “ra công giữ nước” trong chế độ độc đảng công an trị. Một thứ quyền lực mà ai nịnh giỏi, ai dính được dây quan hệ, thì chỉ vài bước chân là cả sự nghiệp thênh thang. Còn phần còn lại của dân, chỉ biết khóc không thành tiếng!
Linh