
“Cán bộ 26” từ mờ sương đến ánh đèn công sở là cách nói vui về cán bộ, công chức, viên chức sau khi sáp nhập tỉnh, thành chuyển đến làm việc tại các trung tâm hành chính tỉnh mới cách xa nhà hàng trăm cây số. Sáng thứ Hai lên xe hành quân đến nơi làm việc, chiều tối thứ Sáu lục tục về với gia đình.
Nếu khổ quá thì cán bộ nghỉ đi. Ngày nào cũng lên báo, tỉnh nào cũng kêu ca. Cán bộ công chức có công ăn việc làm, được bao nuôi cả đời đến khi hết tuổi bóc lột thì vẫn hơn dân đen. Nhìn ra đường còn cả đống người còn khổ hơn, người ta than còn chẳng có ai nghe.
Người lao động đa số còn làm cả thứ bảy. Công nhân tăng ca còng lưng đóng thuế mà vẫn phải ăn uống đạm bạc, ở nhà trọ ẩm thấp, các đầy tớ được xe đưa đón tận răng, việc bàn giấy điều hoà mát lạnh.
Cắm đầu cắm cổ đút tiền để được vào nhà nước, tìm kiếm việc nhẹ lương cao, tay cầm bút chân đút gầm bàn, ngồi chơi xơi nước, cầm tờ a4... Mà giờ nhọc quá thì kêu. Nghỉ thì chưa hồi vốn mà quan trọng là số đông thành phần này nghỉ xong không biết làm gì. Ngồi mát ăn bát vàng quen rồi, giờ khổ không chịu được.