
Trong bản án mà TAND Hà Nội tuyên vào sáng 11/7, Hậu "Pháo" - Chủ tịch Tập đoàn Phúc Sơn bị mức án cao nhất tổng cộng 30 năm tù.
Tuy nhiên những lãnh đạo nhận hối lộ thì nhận mức án khá nhẹ nhàng:
- Bà Hoàng Thị Thúy Lan – Bí thư Vĩnh Phúc: 14 năm tù.
- Ông Lê Duy Thành – Chủ tịch UBND Vĩnh Phúc: 12 năm tù.
- Ông Lê Viết Chữ – cựu Bí thư Quảng Ngãi: 7 năm tù.
- Ông Cao Khoa – cựu Chủ tịch Quảng Ngãi: 7 năm tù.
Tòa xác định Hậu “Pháo” đã "thao túng, làm tha hóa, biến chất" nhiều thế hệ cán bộ. "Hành vi đưa hối lộ của Hậu làm băng hoại đạo đức, ảnh hưởng xấu tới cách hành xử của các bị cáo là cán bộ; đe dọa sự tồn vong của chế độ".
Vậy là bao nhiêu tội đều đổ dồn lên đầu Hậu “Pháo”, còn dàn lãnh đạo giơ tay nhận tiền thì được xem là nạn nhân bị dụ dỗ, thao túng, nhẹ dạ cả tin. Tấm phong bì hóa ra là… kẻ chủ mưu.
Nhưng ai sống trong cơ chế xin- cho này đều hiểu, nếu doanh nghiệp không lót tay, thì không có cửa trúng thầu. Nếu bà Hoàng Thị Thúy Lan không giơ 1 ngón tay vòi vĩnh 1 triệu USD thì liệu Hậu “Pháo” có tự động mang tiền đến. Đây không phải là lỗi từ 1 phía, mà là lỗi của một cơ chế sinh ra quyền lực để trục lợi, không có rào chắn nào cho đạo đức.
Một nền công lý thật kỳ lạ: kẻ cầm phong bì là q.u.ỷ dữ, còn kẻ vòi vĩnh, giơ tay nhận lại là thiên thần bị sa ngã.
Cô Ba