Thắng thì nó... "vua" thế đấy. Ngay là tên "cộng-con-gái" cũng hách xí xằng chửi thẳng vào mặt "tư lệnh" mà đéo dám cãi nó. Bởi vậy, đã "lỡ" chiến tranh thì phải... thắng trận bằng mọi cách, cần "tàn độc" thì phải "độc tàn", vì làm... "giặc" (dù là giặc "Chúa" hay giặc "Phật") thì sẽ nhục nhã lắm lắm. Nhớ đấy... Mẹ bố tiên sư.
Nữa... Làm "lãnh đạo" phải khôn ngoan; chứ đéo đần như Diệm Nhu dùng thằng tướng nhóc tào lao TTĐính làm tổng trấn Saigon đâm-sau-lưng-chiến-sĩ, như Thiệu Kỳ xài đám HuỳnhVTrọng, PhạmXẨn, VũNNhạ, PhạmNThảo, vv... mà hại thân mình đã đành, còn để mất nước. Như PhácChánhHy của Nam Hàn, anh hùng một đời mà bị thằng xếp tình báo (nằm vùng) ngay bên cạnh ám sát thì sao mà thoát được; may mà Nam Hàn còn thằng tướng tổng thống Chun Doo-hwan (ToànĐậuHoán) giải quyết được "sự cố" để Nam Hàn còn "cường tráng" tới ngày nay.... Còn mình thì giờ có đánh võ mồm thêm 50 năm nữa cũng sẽ đéo "đứng" lên nổi. Cứ ngẫm nghĩ xem tao "phán" sai chỗ nào rồi hẵng "phản" với "biện". Mẹ kiếp.
|