Chị Lan “một ngón” xuất hiện trong phiên toà sáng ngày 24/6 với gương mặt cúi gằm, chiếc “lắc bạc” được phủ bằng một chiếc khăn thể hiện tính nhân văn của đảng và nhà nước, dành riêng cho quan chức khi ra toà, chứ dân thì còn lâu. Chị được đặc cách ngồi khi xét xử vì mắc bệnh nặng. Và đặc biệt là dư luận hướng sự chú ý vào mái tóc đã ngả sang màu bạc của chị. Eo ôi, thương quá!
Có lẽ chẳng phải tóc chị bạc sau khi phải ngồi xộ khám đâu, tóc chị trước nhuộm đen đó. Tóc chị bạc vì suốt nhiều đêm không ngủ nghĩ cách không biết để đâu cho hết tiền, làm sao vơ vét thêm được nhiều tiền hơn nữa, mấy lô đất kia có ngon không để mua…
Chị dơ một ngón tay là có một triệu đô la, tầm hơn 25 tỷ đồng, số tiền đó nhân dân cần lao có làm việc tám kiếp cũng chẳng có. Nên đừng thương chị Lan làm gì, thương lấy người dân mình đi, bao nhiêu người đã là nạn nhân mất đất của chị, đất nước đã tan nát bởi những quan chức như chị.
Xui là chị là đồng chí bị phát hiện thôi. 65 tỷ tiền chị nhận hối lộ chị “khắc phục” cái dẹt, chị nộp khuyến mãi thêm 27,97 tỷ đồng cho nhà nước nữa, nhân dân đã thấy sợ chưa?
Rồi chị Lan cũng giống nhiều quan chức và những kẻ có tiền khác thôi. Văn mẫu là nộp đủ tiền khắc phục hoặc dư, kêu la ỉ ôi là bệnh tật, sơ thẩm xét xử một mức án, phúc thẩm có tiền đấm thêm tiền vào nữa là án giảm một nửa, ngồi xộ khám mấy năm rồi lại về, nhẹ tênh.
Thi thoảng, chế độ lôi mấy đồng chí ra làm con dê tế thần, cho nhân dân có kịch xem, bàn tán xôn xao rồi lại ai về nhà đấy. Hôm sau tỉnh dậy lại cày bục mặt lấy tiền đóng nuôi chế độ, cho quan chức tham nhũng vơ vét tiếp, một vòng lặp cứ mãi như thế.
Người dân có thái độ hả hê khi một quan chức bị lôi ra xét xử là một tâm lý dễ hiểu. Nhưng phải đặt câu hỏi, tại sao chế độ này lại sinh ra nhiều tham nhũng đến thế? Đừng thương chỉ vì mái tóc bạc kia, mà người dân hãy thương lấy chính mình - những nạn nhân của quan chức và chính quyền đang bị chế độ bào mòn đến cùng kiệt.
Võ Tuấn
__________________
|