CHƯƠNG 3
– Thằng Núi lên cơn sốt ác quá anh ạ ! – Họa sĩ Ngữ nói ngay khi tôi vừa về tới.
– Ǵ mà ác !
– Tôi gắt rồi đi trả súng. Xong, đến thẳng lều Núi.
Tôi chịu trách nhiệm đám bệnh, không ai cử, nhưng tự nhiên cả ba bốn đứa đều coi như trưởng đoàn. Có chuyện ǵ cũng gọi tôi, muốn làm ǵ cũng hỏi tôi.
Tôi sờ đầu Núi và giật tay ra ngay. Nó nóng thật, nóng hơn cơn sốt thường.
– Mẹ kiếp ! Làm thế nào ?
– Em cũng chẳng biết làm thế nào ! – Ngữ nản chí đáp
Tôi sực nhớ ra :
Có bác sĩ Năm Cà Dom. Anh ta tháp tùng với chúng tôi đi mấy trạm liền. Y rất có lương tâm. Làm ǵ được để giúp bệnh nhân anh ta cũng làm với lương tâm nghề nghiệp, nhưng bỗng nhiên anh ta biến đi đâu hồi nào tôi không rơ, v́ anh ta chỉ là đồng hành tạm bợ với chúng tôi thôi.
– Thế này th́ mai không thể lên đường, ngoại trừ có phép tiên.
Nguyên tắc bất thành văn trên đường này là ai bệnh cứ nằm lại. Nặng hay nhẹ cũng vậy. Và
“tự trị” lấy mà ḅ lê theo sau. Không trị được th́ chết chịu.
Và xin nhớ rằng sau khi chết rồi hăy khôn hồn dẫn xác ḿnh đi
“tự táng” lấy.
Nếu nằm ch́nh ́nh ra đó th́ có hai cách được giao liên đối xử.
Một là giao liên dắt khách bỏ đi xa để khỏi bị mùi hôi thối lây tới .
- Hai là giao liên, với sự hợp tác bất đắc dĩ của bệnh-nhân-khách khiêng đi ném một nơi nào đó mà họ có thể đủ sức khỏe mang tới.
Tuy đă có cái nguyên tắc đó rồi, nhưng những thằng mạnh c̣n lại trong
“đoàn bệnh” chúng tôi không nỡ.
Nghệ sĩ trót sinh giàu cảm lụy mà. Tôi đă bị bỏ ít nhất hai lần rồi, tôi từng biết cái cảnh
“dứt cơn sốt ngóc đầu dậy chẳng có ai” ngoài mấy cục đá và những cái cây vô tri.
– Hay là v́ nó uống quá liều kí-nín ?
– Nó uống có ba viên !
– Xanh hay vàng ?
– Không rơ !
– Tẩm khăn ướt đắp trán nó thử coi nhiệt độ có xuống không. Nóng thế này th́ ít nhất cũng trên 40 độ.
Ừ con Thu có nhiệt kế. Cậu bảo nó đưa đây.
Ngữ chạy đi và trở lại. Tôi chộp lấy cái ống thủy tinh vạch áo chọc vào nách Núi.
Núi nhắm nghiền đôi mắt, hai má đỏ rực lên như lửa than.
Hoàng Việt coi như bậc lăo thành của đoàn nên được miễn cho mọi việc nhưng cũng đến góp ư kiến.
Tôi rút nhiệt kế ra đọc. Bốn mươi hai độ. Hoàng Việt nói:
– Nó sắp mê sảng rồi !
– Sắp ǵ nữa, bốn mươi hai là điên rồi !
– Bệnh ǵ ác vậy ?
– Nếu không ác tính th́ có một bộ phận nào trong nó bị viêm nặng.
– Ruột thừa ?
– Không biết. Để tôi ấn thử coi…
Đau không Núi ?
(Núi lặng thinh) Tôi ấn vào hoành cách mạc… Đau không Núi ?
(Núi vẫn lặng thinh) Hay là sưng màng óc. Bố tôi cũng không biết được ?
Chán quá !! Phải có được một bà lang băm ở đây cũng đỡ !
– Nấu cơm ăn đă ! Hoàng Việt bảo.
Cơm xong tôi lại sờ Núi. Nó trở thành cục than rồi. Và vẻ mặt đờ ra. Hỏi không đáp, ngắt không đau, giật tóc mai cũng trơ trơ. Bệnh ǵ mau vậy ? ác tính. Sốt ác tính. Fièvre galopante.
Đảng chẳng có
“đả thông” cho cái chứng bịnh rất phổ biến này.
Đảng chỉ nhấn mạnh
nhiệm vụ giải phóng Miền Nam lúc chúng tôi sắp lên đường thôi. Có lẽ v́ thế đảng quên cho chúng tôi thuốc mang theo.
Mà phần chắc là đảng không biết có cái chứng bịnh ác nghiệt đó trên đường này.
Đáng lẽ người ta phải báo cáo rơ ràng
nhưng người ta lại bịt đi để cho trung ương ngồi ở Chủ tịch phủ cứ tưởng con đường này vui vẻ vinh quang cực điểm mà ai vào đây cũng thấy ḿnh trở thành anh hùng giải phóng cả.
Đây là một thứ cải cách ruộng đất
dưới một h́nh thức khác mà con số tổn thất cũng không thể ước tính nổi.
Chẳng có cách ǵ để cứu bạn th́ đành nh́n bạn rơi vào đêm đen.
Tôi và Hoàng Việt mắc vơng gần nhau, luôn mồm tṛ chuyện. Hết chuyện bên Tây đến chuyện bên ta. Nói măi mấy trăm cây số đường đèo mà vẫn chưa vơi.
Cái đám quơ được thịt nai nấu nướng như đám giỗ.
Ai bắt được nấy ăn. ăn không hết th́ giấu trong ba lô mai ăn tiếp. Không ai cho ai món ǵ. Không ai giúp ai điều ǵ.
Đó lại cũng là nguyên tắc bất thành văn trên đường này. Con người đă tự hạ ḿnh đến mức thấp nhất, kỳ cục nhất, bi thảm nhất.
Hoàng Việt lên vơng buông màn tḥ đầu ra hút thuốc lá. Trời đă hoàng hôn. Ruột lỏng bỏng với mấy hạt cháo loăng. Nhưng lúc nào anh ta cũng rất lạc quan.
– Nè sao mày không xin đi Bác Kế cho có cặp ?
– Xin mẹ ǵ thế mà xin ?
– Người ta có thể chiếu cố mày chớ. V́ đây là một tên Nam kỳ t́nh nguyện đi Bác Kế. Thường t́nh, chỉ có dân đi Bác Kế xin vô ông Cụ thôi.
– Bộ anh tưởng tôi coi quê hương tôi là đồ bỏ hả. Tôi về chuyến này là v́ tôi nhớ nhà quá sá…
– Chứ không phải để giải phóng Miền Nam à ?
– C̣n anh th́ chắc để giải phóng Miền Nam ?
– H́ h́… !
– Anh ở luôn bên Bungari vài chục năm nữa th́ giải phóng xong Miền Nam sẽ về có phải khoái tỉ hơn không ?
Hoàng Việt bật cười to.
– Ǵ vậy cha nội ? – Tôi hỏi.
– Tao nhớ cái chuyện ngoáy trầu.
– Ở đâu, hồi nào, ai ngoáy, trầu ǵ, trầu xanh hay trầu xà lẹt… ? Tôi tuôn một hơi.
– Mày không ở trong Sư đoàn 330 của già Cống à ?
– Có nhưng chỉ năm đầu thôi. Tôi ở Pḥng Chính trị có đi lên đi xuống đó chứ không phải là lính của giả.
– Vậy không có xem vở kịch của lính diễn vào dịp Tết đầu tiên trên đất Bắc, ḿnh đón ông già Rô à ?
– Ông già Rô nào ?
– Cái thằng. Viết văn ǵ dốt quá vậy.
Rồi Hoàng Việt kể luôn
– Hồi đó tao c̣n ở đoàn Văn công Trung ương. Đoàn được lệnh vô Thanh Hóa làm một buổi biểu diễn to để đón Bác vô thăm các cháu
“anh rũng” Thành Ch́ Tổ Quốc.
Trời mưa phùn Tết rất nên thơ. Lính ta không được người anh em Trung Quốc tặng áo đi mưa nên dầm ḿnh đi đón Bác. Một số đơn vị ở bên kia sông Mă phải bơi qua sông cho kịp giờ khai mạc.
Thấy cảnh đó mới biết dân Nam Bộ mê tín một cách ngu muội bác Hồ.
Cái đéo ǵ mà ghê gớm thế. Nghe đâu có hai ba chục thằng sưng phổi, và năm thằng đi theo ông theo bà v́ chuyến đón tiếp đó ! Dân Nam kỳ ưa nóng chứ không chịu lạnh mà !
– Sao kỳ thế hả?
– Có ǵ là kỳ đâu. Ḿnh ở trong Nam tin tưởng tuyệt đối ở Cụ Hồ nhưng khi ra đây ḿnh học chủ nghĩa Mác khá hơn ở trong đó nên ḿnh đi theo qui luật của duy vật biện chứng pháp.
Không có ǵ tuyệt đối cả. Mọi việc đều tương đối tương… tàu tương.:. ta.
– Rồi buổi đón tiếp ra sao?
– Mưa phùn được biết thêm da thịt một giống dân mới vừa ngu muội vừa thông minh.
– Ê cha ! Nói cái ǵ vậy ?
– Mày biết tao nói ǵ chớ ! Mày c̣n nhớ năm 46 có cái chánh phủ Nam kỳ Tự trị hay không ?
Bác sĩ Nguyễn Văn Thinh làm Thủ tướng đó mà !
Tao bây giờ mới hiểu tại sao có chánh phủ đó và tại sao dân Nam kỳ lại không lưu giữ được nó ? Để tất cả dân tập kết ḿnh phải lệ thuộc vào Bắc kỳ như thế này.
Tôi giật ḿnh quát :
– Ông nội trở chứng cái kiểu ǵ vậy hả ?
– Mày thề với tao đi !
– Thề cái ǵ ?
– Thề rằng mày không có những ư nghĩ Nam kỳ Tự trị như tao. Dám thề không?
Tôi lặng thinh. Hoàng Việt hiểu người qua chính ḿnh.
Không có tên Nam kỳ nào c̣n giữ ḷng
thần phục Bắc phương sau một năm sống ở Miền Bắc của Bác Hồ nữa.
Không một thằng dân Nam Bộ nào
c̣n thấy vinh quang của Thành Đồng Tổ Quốc.
Không thằng dân Nam Bộ nào đi trên con đường này
với quyết tâm giải phóng Miền Nam.
Họ càn rừng lội suối là để về hôn mảnh đất nhau rốn của họ đó thôi.
Tôi lọng cọng không biết phải trả lời sao th́ Hoàng đă tiếp :
– Mày là nhà văn hẳn mày phải có nhiều suy nghĩ hơn tao chứ. Mày suy nghĩ ǵ nào ?
Qua buổi đón tiếp của bọn lính thất thổ Nam kỳ,
tao thấy cụ Hồ chỉ lợi dụng ḷng tin mù quáng của họ để làm nên vương tướng thôi. Khi đạt mục đích rồi bèn quay lưng lại ngay.
Cụ thể là buổi đó, bọn lính Nam kỳ đón tiếp Phó Thủ tướng Phan Kế Toại .
Tội nghiệp ông đại thần triều Bảo Đại vừa được lănh
“cái ấn ốc bưu” cửa cụ Hồ ban, lại phải vào thăm bọn
“sớm đầu tối đánh” chúng ḿnh.
Lính Sư đoàn 330 đă không tặng cho lăo một tiếng vỗ tay. Nhưng lăo phải bấm bụng đọc diễn văn của người ta soạn sẵn và ngồi lại xem buổi diễn kịch chào mừng ngài Phó… Mày biết chúng nó diễn vớ kịch ǵ không ?
– Vở ǵ ?
– Tao không nhớ tên nhưng muôn đời không quên nội dung - Hoàng tiếp :
[color=green ]
- Màn một [/color]đôi vợ chồng trẻ tiễn chân nhau. Chồng đi tập kết, vợ ở lại.
Chồng xuống tàu giơ hai ngón tay lên. Vợ đứng trên bờ cũng giơ hai ngón tay đáp lại.
Màn hai :
Cũng bến tập kết, vợ đón chồng về. Một ông già cúp b́nh thiếc chống gậy từ dưới tàu đi lên. Ở trên bờ một bà già chỏi gậy đi xuống ! Hai bên nh́n nhau hồi lâu mới nhận ra nhau.
Ông già và bà già đó chính là cặp vợ chồng trẻ năm xưa. Bà già móc trong lưng ra một cái ống ngoáy trầu tặng cho đức lang quân.
– Bộ Ban Chính trị Sư đoàn không có duyệt vở kịch sao ?
– Kịch cương mà ! Ai bụm họng tụi nó được. Vả lại màn một coi bộ song toàn quá. Ai đâu có ngờ màn hai lại rất kịch tính như thế đó.
– Đúng là kịch tính !
Hoàng tiếp :
– Từ đó chẳng thằng nào c̣n mơ gặp Bác Hồ nữa !
– C̣n anh ?
– Mày kiếm hết trong nhạc phẩm của tao thử xem có hai tiếng
“Bác Hồ” không ?
Tao toàn ca ngợi cuộc kháng chiến thôi .
Ra Bắc tao tịt mẹ nó luôn !
https://www.youtube.com/watch?v=aGU8xgb_WWM
https://vi.wikipedia.org/wiki/Ho%C3%...BA%A1c_s%C4%A9)
***