Quả nhiên con khỉ tuột xuống rất nhanh và cho con nó ăn rồi vọt đi nhanh.
Tôi hết sức ngạc nhiên về mối t́nh loài vật và quan hệ giữa Phẩm và hai con khỉ này. Phẩm vẫn đứng đó nhưng con khỉ mẹ cứ tuột xuống rất tự nhiên, không sợ sệt.
– Vậy cậu cũng có bạn chứ nhỉ !
– Vâng, em cảm thấy đỡ buồn ! Mặc dù chúng không biết nói, em cũng vẫn nói chuyện với chúng hằng ngày. Một ngày nào đó khi về Hà Nội, em sẽ đem nó theo như một kỷ niệm sống của những năm tháng ở Trường Sơn.
– Ấy chết ! Tôi kêu lên :
– Cậu có buộc nó không vậy ?
– Có chứ ! Em đă nhặt được một khúc dây kẽm làm ṿng đeo quanh cổ nó và dừng hai cái quai ba lô để buộc nó vào nhánh cây.
– Cậu xem ḱa h́nh như dây đứt rồi, tọng teng ở cổ nó đó.
Phẩm hốt hoảng leo lên cây chụp con khỉ con. Tôi tưởng nó nhảy vọt theo mẹ nó ai dè nó vẫn ngồi im. Trong lúc Phẩm leo lên nó có thừa th́ giờ để theo mẹ nó nhưng nó lại không đi.
Khi Phẩm ôm con khỉ con xuống tới đất th́ mẹ nó từ trên cao vun vút tuột xuống và kêu lên tỏ vẻ như vừa căm thù cái con người đă đem con nó đi vừa mắng trách con nó sao không chịu chạy thoát trong một cơ hội tốt như vậy.
Phẩm dùng dây mắc vơng bằng ni-lông buộc cổ con khỉ con vào cọc lều. Mặt mũi nó trông cũng dễ thương, không có vẻ phá phách. Có lẽ nó cũng mến cái người đă cứu nó trong giông băo.
Con khỉ mẹ trên cây vẫn ḅ qua lại nhưng không dám xuống gần nóc lều. Phẩm vác đá ném, nó nhảy lên cao rồi ḍm xuống chứ không chịu đi.
– Cậu để con khỉ mẹ đến có ngày sẽ mất con khỉ con.
– Em biết không ǵ mặn nồng hơn t́nh mẹ con. Nhất là loại khỉ rất gần với loài người. Nó cũng yêu mến và thù oán y như chúng ta vậy.
Nhưng nếu một ngày nào đó, nó có đem con nó đi được th́ cũng tốt thôi. Em sẽ buồn nhưng đặt ngược lại hoàn cảnh, nếu em là mẹ th́ em cũng phải cứu con em và nếu em là khỉ con th́ em cũng trốn theo mẹ em.
– Cậu là triết nhân à? Cậu nên nhớ rằng ở đây là Trường Sơn và chúng ḿnh đói thịt đói cơm.
– Anh định quay con vật tí hon này à ?
– Không ! Tôi muốn bắt con mẹ nó cơ.
Tôi hội ư với Phẩm và Phẩm đồng ư.
Tôi nhanh chóng trở về lều. Hoàng Việt đang nằm queo trên vơng. Hai ông họa sĩ người th́ đang đi sưu tầm củi, kẻ lại đ́ lấy nước mới về sửa soạn nấu nướng. Cô vũ nữ th́ lúc nào cũng sắp đổ suố́ nước mắt ra. Cho ngập lụt trần gian. Tôi tung tin lạc quan :
– Có thịt rồi !
Không một ai nhúc nhích. V́ tất cả đều từ bộ xương con nai trở về. Nghệ sĩ chỉ khỏe cái tâm hồn c̣n thể xác - yếu tố cần thiết nhất ở đây - th́ lại chẳng đủ mạnh để giành giật những mẩu xương. Nghe tôi nói không ai tin.
– Ai muốn có thịt ?
Vẫn không ai để ư. Tôi nói với Hoàng Việt:
– Thịt khỉ ăn tốt chứ anh Bảy.
– Ở đâu mà có ? Há, cái ĺ ỉa lâu mà cố ? – Hoàng Việt đă nghỉ khỏe có sức pha tṛ.
Tôi bật cười :
– Đến nước này rồi c̣n diễu !
Tôi bèn lôi Hoàng Việt đi. Hai đứa đến lều một
“nhà quân sự” bị tụt hậu có cây AK mà tôi gặp và đi chung hai trạm vừa qua. Hắn cũng rất chán cái vũ khí của đảng này lắm rồi. Hắn dọa :
“Tôi sẽ đem đổi đạn lấy gà lợn, nếu cần tẩy cả súng tôi cũng cho đi nốt !” Hắn chẳng lau chùi . Hắn thường lót đít ngồi và treo cả ngoài lều mặc cho súng dầm mưa.
Bây giờ có cơ hội tốt cho hắn ta.
– Trớn ! Đi với tôi ! Có thịt ăn !
(Anh ta tên Trớn). Trớn ngồi dậy và trỏ cái gà mèn đang sôi sùng sục. Mấy cục xương nai đang nằm ch́m trong bọt nước. Tôi lắc đầu.
– Ăn thua ǵ ! – Tôi nói – Xách AK đi với tôi đi ! Con thịt này khá lắm !
– Nai hả ? Cái kiểu hồi năy tôi chịu thôi. Suưt chém lộn, ớn quá !
– Không ! Cứ đi rồi sẽ biết. Không phải nai !
Thấy Trớn miễn cưỡng, tôi bảo :
– Vậy cho mượn AK đi !
– Đấy ! – Trớn hất hàm về phía gốc cây nơi khẩu súng đang nằm ngang dưới đất gác cái mơm đen ng̣m trên rễ cây.
– C̣n đạn không ?
– Ba viên cuối cùng nằm trong băng.
– Một viên đủ rồi, cần ǵ đến ba ? – Vừa nói tôi vừa chộp lấy cây súng và lôi Hoàng Việt đi.
– Có được ǵ, chia tớ tí nghe ! – Trớn nói với theo.
– Chia chớ ! Tứ lục ! – Tôi cười vui vẻ.
Tôi vừa đi vừa kể cho Hoàng Việt nghe về cái hi vọng bừng sáng sẽ có được thịt khỉ sau khi hụt bữa thịt nai.
Khi vào đến sào huyệt của Phẩm th́ kế hoạch đă được thực hiện xong hai bước đầu. Chỉ c̣n bước cuối cùng nữa là thu chiến lợi phẩm.
Phẩm đă buộc con khỉ vào chỗ cũ.
Con mẹ đang lần ḍ xuống với con. Tôi kéo Hoàng Việt lủi vào bụi để phục kích.
– Thịt đó ! Tôi vừa chỉ con khỉ đang tụt xuống gần con.
Số là Phẩm có khẩu các bin, nhưng đạn chỉ c̣n có một băng rưỡi. Hai băng hắn buộc vào nhau trở đầu và so le để lắp cho nhanh khỉ hữu sự. Phẩm không chịu chi một viên nào cho kế hoạch bắn khỉ.
Lúc năy Phẩm càu nhàu,
Phẩm không muốn thực hành cái kế hoạch tàn nhẫn mà chính y đă gợi ư (một cách vô t́nh cho tôi) nhưng tôi bảo :
- Lấy vật đăi nhơn chớ ai lấy nhơn đăi vật! Nếu tôi chết đói, cậu có vui ḷng khi vui đùa với cặp khỉ đó không ?
Phẩm đau khổ ít nhiều nhưng sau cùng cũng cho tôi thi hành kế hoạch. Phẩm đem chú khỉ con buộc trên nóc lều để nhử khỉ mẹ. Tôi núp vào trong bụi rậm như phục kích Tây. Mũi súng nghếch lên và khe khẽ nạp đạn.
Tôi cũng đau khổ như hắn, có lẽ c̣n suy nghĩ nhiều hơn hắn.
Tôi đă đọc một cái truyện của Maupassant hồi c̣n đi học. Có lẽ suốt đời tôi không thể quên.
Đó là truyện “T́nh Yêu” (L’amour). Truyện kể rằng :
- " Một anh thợ săn vào rừng bắn được một con chim, con chim trống trong cặp chim đậu trên cành :
Một đôi vợ chồng hoặc t́nh nhân hạnh phúc. Con chim bị tử thương rơi xuống đất…
Người thợ săn bước lại nhặt nó lên trong lúc con chim mái bay quầng trên đầu anh ta mà kêu lên những tiếng thảm thiết. Rồi đậu trên một nhánh cây thật thấp ngó xuống thi thể của t́nh nhân trên tay của kẻ thù.
Anh thợ săn định giương súng bắn phát nữa nhưng bỗng nhiên anh ta thay đổi ư định. Anh ta bỏ dở cuộc săn và rời khu rừng không săn nữa.
Trời đất ! Câu chuyện ác quá. Chỉ có ba trang sách. Thế mà đă gây cho tôi một vết thương ḷng không lành được.
Bây giờ tôi lại làm gă thợ săn kia, có vẻ c̣n ác hơn. V́ tôi đă nhẫn tâm dùng con để nhử mẹ vào bẫy mà bắn. Đây kia, nó đang từ trên cao tụt xuống.
Nó đến với con nó nhưng h́nh như linh cảm
nên không xuống gần như lúc năy, chỉ ngồi ở giữa đường để nh́n con.
Hoàng Việt không mấy hăng hái lắm trước cái cảnh đó. Anh ta du học ở Bungari năm năm nên nhiễm cái tính yêu loài vật của người Âu Châu chăng?
– Đoàng ! – Tôi nhắm mắt bóp c̣.
Khi khói tan ở mũi súng tôi không c̣n thấy con khỉ nữa.
Chỉ thấy con nó treo tọng teng ở đầu dây và la the thé v́ bị dây siết nghẹt họng. Con khỉ mẹ đă vọt tuốt lên cao ngó xuống. Tôi nă luôn hai phát.
Con vật kêu lên. Tôi từ trong bụi vọt ra. Tưởng nó rơi xuống đất. Ai dè chỉ có máu đổ lộp độp trên lá và trên nóc lều. Thế là hết.
– Xui lắm . Bỏ đi ! Hoàng Việt nói :
- Đi về.
Không c̣n đạn. Cố nhiên là phải về. V́ con vật bị thương đă chuyền lên mút ngọn cây và lần mất. Không biết nó bị thương nặng nhẹ.
Phẩm trèo lên gỡ chú khỉ con xuống đem buộc ở cọc lều mà không nói ǵ. Có lẽ anh ta ân hận v́ đă cấu kết với tôi trong một âm mưu đen tối
Tôi và Hoàng Việt nh́n nhau. Phẩm nói :
– Anh báo cho anh em ngoài đó biết sáng mai tôi ra sớm. Hăy chuẩn bị kỹ lưỡng. Nhất là đem theo nhiều nước v́ đường dốc dữ lắm.
Vừa đi, Hoàng Việt nói :
– C̣n tệ hơn cả cái đầu nai thối hôm trước.
– Tôi bất tài nhưng lại ác hơn anh thợ săn chim.
– Thợ săn chim nào ?
– Ở bên Tây.
Cả hai cùng cười gượng sau hai lần chộp hụt nai lẩn khỉ
**********