PHẢI CHĂNG THẦN QUYỀN ĐANG TRỖI DẬY?
Trong những năm gần đây, sự trỗi dậy của Giáo hội Phật giáo Việt Nam – dưới sự dẫn dắt không chính thức của Thích Nhật Từ, Thích Trúc Thái Minh, Thích Chân Quang, là điều ai cũng có thể thấy bằng mắt thường.
Đảng Cộng sản không giấu giếm ý định kiểm soát tôn giáo, họ quốc doanh hóa Giáo hội, biến nơi này thành công cụ chính trị mạnh mẽ. Nhưng mô hình đó đã phản tác dụng: thay vì kiểm soát, Đảng đã vô tình “phong thần” cho một tầng lớp tu sĩ có ảnh hưởng truyền thông mạnh hơn cả Ban Tuyên giáo, hay bất kỳ Đảng viên Đảng Cộng Sản nào, với mạng lưới quốc tế rộng lớn hơn cả Ban Đối ngoại Trung ương, hay Bộ Ngoại Giao.
Chỉ với ba vị sư kể trên, mỗi lần đăng đàn đã có nhiều video triệu lượt xem, các hoạt động quốc tế nhân danh “Đối ngoại Phật Pháp”, mỗi buổi đăng đàn thuyết pháp với hàng ngàn tín đồ, Giáo hội Phật giáo đang kiến tạo một hệ thống ý thức hệ thay thế – không cần sú*ng, không cần nghị quyết, nhưng có đủ khả năng thao túng tâm trí quần chúng sâu sắc và bền bỉ hơn bất kỳ văn kiện chính trị nào.
Ông Tô Lâm – người từng là Bộ trưởng Công an, hiểu rõ về quyền lực ngầm – chắc chắn nhận ra rằng một khi Giáo hội trở thành chủ thể định đoạt đạo đức xã hội, kiểm soát truyền thông, và thao túng quan hệ quốc tế dưới vỏ bọc tôn giáo, thì vai trò lãnh đạo của Đảng chỉ còn là danh nghĩa.
Chỉ một hành động chậm trễ nữa thôi, Đảng sẽ đối diện với một cuộc “soán ngôi mềm” – nơi không có tiếng s*úng, nhưng có sự đồng thuận vô thức của hàng triệu tín đồ. Và đến lúc đó, người cầm trịch quốc gia sẽ không còn ngồi ở Ba Đình, mà có thể bước ra từ một ngôi chùa, với tràng hạt trên tay và quyền lực trong bóng tối.
Anh Lý
__________________
|