BÁO CHÍ KHÔNG PHẢI LÀ CÁI MICRO
Nếu thật sự có tự do báo chí, thì cần gì phải “xin phép xuất bản”, “duyệt nội dung”, rồi “thu hồi ấn phẩm” vì... nhạy cảm? Cái gọi là "quản lý truyền thông" có phải là giám sát ngôn từ, định hướng tư tưởng. Một bài viết chỉ được xuất hiện nếu không khiến ai “mất lòng”. Mà làm báo như vậy thì viết cho ai đọc?
Nhiều người viện dẫn rằng có luật bảo vệ nhà báo. Đúng, nhưng khi nhà báo bị bắt, bị đánh, bị tước thẻ... thì lại im thin thít. Luật để làm gì nếu không bảo vệ được người đưa tin?
Tự do báo chí là khi báo chí được phép... làm báo – nghĩa là điều tra, phản biện, nói lên sự thật và phản biện những bất công. Ở Việt Nam, vai trò ấy bị thay bằng “định hướng dư luận”. Khái niệm này nghe như một lời thú nhận: người dân không được tin vào sự thật, mà chỉ được tin vào cái nhà nước muốn gọi là sự thật.
Nếu không chấp nhận báo chí đối lập, không cho phép tiếng nói khác tồn tại – thì hãy ngưng dùng từ “tự do”. Gọi đúng tên mọi thứ, cũng là một cách tôn trọng sự thật. Tiếc thay, lại chính là điều mà nền báo chí ở đây đang thiếu nhất.
Văn Ba
__________________
|