Tôi ở mới có chục ngày, mà sáng nào nó cũng cằn nhằn tôi đi restroom xoành xoạch suốt đêm thì nhà cửa nào chịu nổi…
Tôi khổ quá ! Mình bệnh hoạn, tuổi già, thật là phiền phức…"
- " Sao bác không ở bên Việt nam với con cháu đông vui. Thui thủi bên này một mình làm gì cho khổ."
- "Thì bệnh thì phải đi tìm thầy, tìm thuốc chứ sao anh. Hóa trị với xạ trị thì tiền đâu cho đủ ở bên Việt nam…"
- " Cháu không hiểu được anh con cả của bác sao lại để bác bệnh hoạn, tuổi già như thế này mà đi ra ở share phòng với người dưng ?
Bác có chuyện gì ai lo ? Cơm nước hàng ngày ai nấu cho bác ăn, ai giặt giũ cho bác…?"
- "Thì phước phần là thế ! Tôi bây giờ chỉ còn cậy vào đứa con gái.
Nó cũng đã sáu mươi tuổi rồi. Nhưng còn làm dâu hàng ngày. Tôi lại còn làm khổ nó miếng cơm, tô cháo, gói quần áo cần giặt giũ…
Nó làm sao mà kham nổi lo lắng cho chồng con, bố mẹ chồng ngày hai bữa, lại còn mẹ ruột bệnh hoạn phải chạy tới chạy lui. Tôi định về Houston là vậy !
Tôi nghĩ mà buồn cái thằng Cả nhà tôi sướng từ bé. Nó chẳng thiếu thứ gì vì thời trẻ tôi làm ăn được lắm ! Cung phụng nó đủ điều hơn người.
Nó đi đại học, ra trường, thì mê con vợ nó bây giờ đó.. Nó về nhà bảo tôi cưới vợ lúc gia cảnh tan hoang.
Tôi bấm bụng bảo nó, ai lại đi cưới vợ tháng bảy. Cho mợ một tháng để dọn dẹp nhà cửa, và cho qua tháng ngâu đã con.
Nói thế để có thêm chút thời gian nghĩ cách cho con chứ mẹ nào từ chối được con cái chuyện nó muốn lập gia thất.
Ai ngờ nó đi báo với bên nhà gái, bố mẹ nó đi vượt biên, chết hết rồi !
Có con cái nào như thế chứ !
Đám cưới nó không có mặt tôi mà nó nhẫn tâm được. Nó bỏ nhà, bỏ mẹ, bỏ đàn em đi sống riêng, đến khi tôi gượng dậy làm ăn lại được thì nó mới mò về nhà, quát tháo…
Tôi làm ăn lại được thì mới có tiền cho gia đình thằng con trai với gia đình đứa con gái vượt biên, bây giờ chúng ở Arlington là vậy !
Còn thằng cả thì làm ăn khá nên cho con nó đi du học, tìm cách ở lại rồi bảo lãnh bố mẹ với em nó qua sau…"
- " Tức là thằng cháu đích tôn của bác. Anh chàng làm dược sĩ đó, sanh đẻ bên Việt nam ?"
- " Phải ."
- " Cháu hiểu rồi! Không có gì thắc mắc nữa! Anh ấy không giống những người trẻ sanh đẻ bên Mỹ là vậy !"
- "Cái thằng ấy làm tôi buồn còn hơn bố nó. Nó đi kiểm tra căn phòng tôi ở..
Nó hỏi tôi đạo gì ? :
- Tôi nói, trên có Trời, Phật. Rồi đến Thần, Thánh…
Nó bảo tôi :
- Cái đạo của bà là đạo cô hồn, chẳng ra gì hết. Tội lỗi, tội lỗi quá !
Nó hỏi tôi đẻ chi cho lắm,
để chẳng ở với ai được, rồi làm phiền gia đình nó ?
Tôi bảo thời bà nào có biết kế hoạch hoá gia đình là gì đâu !
Tôi thấy phải dọn ra khỏi nhà thôi.
Nhưng mấy hôm không khoẻ nên còn vướng bận để nó nói tôi :
- Sao bà không ở bên Việt nam cho xong. Già cả, bệnh hoạn còn lết sang Mỹ làm gì… để phiền cho gia đình nó !
Tôi đi chậm vì chân tôi yếu. Tôi đâu có lết như ăn mày. Anh hiểu không, anh hiểu cái chữ lết nó làm tan nát lòng dạ tôi. Tôi đau đớn hơn ung thư nhiều…"
Nước mắt bà cụ lại chảy thành dòng trên gương mặt nhăn nheo.
Làm tôi nghĩ đến cha nào con nấy. Lẽ ra người ta phải học thành nhân
trước khi thành tài, thì đời nay tranh nhau lấy bằng…
***********