Nhân chuyện mới xảy ra ở Chile, tôi lại nhớ đến kinh nghiệm của cụ Đỗ Mười, thời cụ ấy làm lănh đạo cao nhất đất nước.
Một lần, cụ đi công cán Tây Nguyên, ekip đi theo tháp tùng văn vơ bá quan mấy chục vị, toàn là hàm cấp cao cả, sương sương cũng là thứ bộ trưởng, tép riu nhất cũng phải là vụ trưởng vụ phó các ban ngành Trung ương đảng hoặc bên Chính phủ đi cùng…
Hay của cụ Mười là cụ đi guốc trong bụng đám lâu la, mỗi lần xuống địa phương thăm hỏi là một lần họ hay nhận quà cáp bằng tiền (phong b́) có khi rất nhiều của các địa phương.
Trước khi đi, cụ cho họp đoàn và quán triệt rất căng, cụ nói: Bất kể các lần trước các anh các chị đi công tác địa phương như thế nào, lần này đi với tôi, tôi yêu cầu tất cả mọi người tuyệt đối không được nhận bất cứ quà cáp ǵ dù bằng tiền hay hiện vật của các địa phương. Ai vi phạm tôi sẽ trừng phạt và sau này đừng có trách tôi.
Mọi người ai cũng biết tính khí Đỗ Mười. Cụ nói được và làm được, lại nổi tiếng dám làm. Cụ dọa kỷ luật không phải nói đùa…
Chuyến đi rất “vui”. Tôi nghe được một anh có thâm niên làm việc kể lại: Trước hết anh em trong đoàn tháp tùng rỉ tai nhau để làm sao chấp hành mệnh lệnh của cụ Mười nghiêm túc nhất. Sau đó, khi đến địa phương anh ấy nói với cán bộ địa phương rằng: Các cậu chú ư, lần này cụ Mười đi công cán đă cấm nhận quà bằng tiền và hiện vật rồi, do vậy không được biếu xén, quà cáp dưới bất cứ h́nh thức ǵ.
Và không quên nói thêm: Nếu các cậu có ḷng, th́ quà cáp ǵ lần này hăy giữ lại, chờ đến lần sau tôi xuống hăy đưa cùng với quà của lần tới!
Thế là đẹp cả đôi đường: Cụ Mười có chuyên công tác thật là trong sạch đúng như cụ muốn: không ai nhận quà… Nhưng ekip tháp tùng cụ cũng không bị “thiệt tḥi” ǵ về quà cáp của cấp dưới…
__________________
|