VietBF

VietBF (https://www.vietbf.com/forum/index.php)
-   Archive - Old News 2012 (closed) (https://www.vietbf.com/forum/forumdisplay.php?f=265)
-   -   Tṛ tra tấn đến ác quỷ cũng kinh sợ (https://www.vietbf.com/forum/showthread.php?t=574384)

saigon75 09-04-2012 02:40

Tṛ tra tấn đến ác quỷ cũng kinh sợ
 
1 Attachment(s)
(VTC News) - Chúng nhét con đỉa vào vết rạch, rồi khâu kín lại. Nằm trong máu, nên con đỉa tha hồ hút. Chỉ một lúc, nó đă ph́nh to và cựa quậy cơ thể căng ph́nh của nó. Nó lớn nhanh chả khác ǵ bơm xe. Vùng kín người chiến sỹ kiên trung căng nhức như muốn nổ tung, buốt tận óc.

<table align="center" border="0" cellpadding="0" cellspacing="0" height="84" width="562"><tbody>< tr><td style="font-weight: bold;"></td></tr><tr><td style="background-color:#f2f2f2"></td></tr></tbody></table>Những tṛ tra tấn man rợ

Có lẽ, không đâu trên thế giới này mà những đ̣n đánh đập, tra tấn, áp chế tinh thần lại khủng khiếp như ở nhà tù Phú Quốc.

Tại nhà trưng bày ở nhà tù, hiện c̣n mô tả 24 ngón đ̣n tra tấn man rợ mà bọn cai ngục sử dụng để hành hạ thể xác và tinh thần tù binh cộng sản.

Những ngón đ̣n mà chỉ cần nhắc đến, nhiều người cũng phải rùng ḿnh khiếp đảm: dùng chày đập nát vụn mắt cá chân, đục từng miếng xương bánh chè, dùng ván gỗ và đinh vít ép vỡ lồng ngực, tẩm dầu đốt cháy vùng kín, luộc người trong chảo nước sôi hay nướng người trên lửa than rực hồng…

<table style="margin:auto;" align="center" border="0" cellpadding="3" cellspacing="3" width="1"><tbody><tr ><td></td></tr><tr><td style="font-family:Arial; font-size:10pt;color:#002 060;" align="center">Chúng vặn ốc vít đến khi vỡ lồng ngực tù binh </td></tr></tbody></table>
Một trong số ít tù binh cộng sản bị tra tấn khủng khiếp mà vẫn sống sót đến ngày nay là cựu tù Trần Hồng. Ông đă từng gây chấn động trong lịch sử nhà tù Phú Quốc bằng cuộc vượt ngục có một không hai. Ông đă vượt 18 lớp rào kẽm gai giữa thanh thiên bạch nhật dưới hàng ngàn con mắt cú vọ của bọn cai ngục.

Trải qua những thử thách quá thảm khốc, nhưng giờ đây, ngồi giữa phố phường Sài G̣n, ông kể lại cứ b́nh thản như thường. Cựu tù Trần Hồng cởi manh áo trên người, để lộ ṿm ngực chằng chịt dọc ngang những vết sẹo to, sâu như những vết dao chém.

Ông vén hai ống quần khoe hai bắp chân sùi lên những đống sẹo do bọn cai ngục nướng sắt xuyên qua.

<table style="margin:auto;" align="center" border="0" cellpadding="3" cellspacing="3" width="1"><tbody><tr ><td></td></tr><tr><td style="font-family:Arial; font-size:10pt;color:#002 060;" align="center">Cảnh đưa tù binh ra Phú Quốc bằng trực thăng </td></tr></tbody></table>
Cựu tù Trần Hồng là chiến sĩ cách mạng kiên trung, bị coi là tù binh cứng đầu cứng cổ, nên ông phải trải qua hầu hết những ngón đ̣n tra tấn độc ác nhất của nhà tù này.

Trần Hồng là người gốc B́nh Định. Ông rất giỏi vơ cổ truyền. Năm 1968, ông bị bắt ở mặt trận Huế và bị đày ra Phú Quốc khi vừa tṛn đôi mươi.

Máu nóng, lại có khí phách thượng vơ, nên bọn cai ngục rất… ngứa mắt, nên vừa vào trại, chúng đă cho ông nếm đủ các h́nh phạt, rồi tống vào khu biệt giam.

<table style="margin:auto;" align="center" border="0" cellpadding="3" cellspacing="3" width="1"><tbody><tr ><td></td></tr><tr><td style="font-family:Arial; font-size:10pt;color:#002 060;" align="center">Nghĩa địa chôn các tù binh Phú Quốc </td></tr></tbody></table>
Pḥng biệt giam được coi là “địa ngục trên mặt đất”. Căn pḥng rộng chỉ vẻn vẹn 22 mét vuông, nhưng chúng nhốt tới 197 tù binh. Tính ra, mỗi mét vuông giành cho 8 người. 8 con người phải đứng, ngồi, lom khom chồng chất lên nhau. Hôi hám, bệnh tật, ghẻ lở không tưởng tượng nổi.

Với tham vọng biến tù binh cứng đầu Trần Hồng thành người tàn phế cả thể chất lẫn tinh thần, cứ thi thoảng bọn cai ngục lại lôi ông ra pḥng tra tấn ở đầu pḥng biệt giam.

Chúng bắt ông đặt tay lên bàn, rồi lần lượt lúc dùng búa, lúc dùng chày nện thẳng cánh rất mạnh vào từng ngón tay. Mỗi cú nện hơi chếch, móng tay ông tuột ra, văng xuống đất, hoặc c̣n dính da lủng lẳng.

<table style="margin:auto;" align="center" border="0" cellpadding="3" cellspacing="3" width="1"><tbody><tr ><td></td></tr><tr><td style="font-family:Arial; font-size:10pt;color:#002 060;" align="center">Mỗi cú đập, móng tay tù binh tuột khỏi ngón tay, xương dập nát </td></tr></tbody></table>
“Biết rằng chúng sẽ bóc hết móng tay, nên chẳng để chúng phải ép, tôi tự động x̣e cả bàn tay cho chúng nó đập. Đập hết móng nay rồi chúng nó ném tôi lại pḥng biệt giam” – cựu tù binh Trần Hồng b́nh thản kể.

Khi những ngón tay vừa khô máu, chúng lại lôi ông ra bẻ răng, nướng thanh sắt nhọn chọc thủng bắp chân.

Chúng trói ông lại, ép miệng ông vào cái lỗ tṛn của vỉ sắt, rồi kê thước bằng đồng vào miệng ông. Cứ vỗ vào chuôi thước một cái, th́ một cái răng văng ra.

Cựu tù Trần Hồng chẳng thèm kêu đau, c̣n chửi: “Mẹ chúng mày. Oai ǵ cái lối trói người lại để tra tấn. Giỏi th́ ra b́a rừng kia, tao chấp cả chục thằng”.

<table style="margin:auto;" align="center" border="0" cellpadding="3" cellspacing="3" width="1"><tbody><tr ><td></td></tr><tr><td style="font-family:Arial; font-size:10pt;color:#002 060;" align="center">Lộn vỉ sắt đến tứa máu </td></tr></tbody></table>
Tất nhiên bọn hèn nhát ấy chẳng giám đấu với tù binh Trần Hồng. Ngay lập tức, chúng quẳng ông vào chuồng cọp, chuồng chó với mục đích hành ông đến chết.

Chuồng cọp kẽm gai là một h́nh thức tra tấn làm suy kiệt thể chất và tinh thần của những tù binh cứng đầu. Chuồng cọp được bố trí ngoài trời ở mỗi phân khu, có loại nhốt một người, có loại nhốt đến 5 người.

Có loại người tù chui vào buộc phải nằm dưới cát, có loại nằm trên dây kẽm gai sắc nhọn, có loại chỉ ngồi được, có loại chỉ đứng lom khom. Các tù binh cứ phải giữ tư thế đó cả ngày, cả đêm, cả tuần. Chỉ cần cựa quậy, đổi tư thế là thép gai cứa rách da thịt.

<table style="margin:auto;" align="center" border="0" cellpadding="3" cellspacing="3" width="1"><tbody><tr ><td></td></tr><tr><td style="font-family:Arial; font-size:10pt;color:#002 060;" align="center">Chuồng cọp </td></tr></tbody></table>
Khi đă vào chuồng cọp là tù nhân phải cởi trần. Ngày th́ phơi nắng, đêm dăi sương, trời mưa th́ lóp ngóp như cá. Đêm rét th́ chúng tặng cho vài xô nước lạnh cho… mát; ngày nắng th́ chúng dội nước muối cho… giảm cân. Hôm nào nắng to, chúng đốt thêm lửa ở gần cho… ấm.

Chỉ vài ngày nhốt chuồng cọp, toàn thân tù binh sẽ lột da như cua, như rắn. Da non mọc lên ngứa ngáy khủng khiếp, nhưng rồi lớp da non lại bị đốt cháy và lột tiếp. Nhốt chuồng cọp độ 10 ngày, tù nhân chỉ c̣n da bọc xương.

Chúng hành hạ tù binh Trần Hồng trong việc ăn uống cũng dă măn thú tính. Cơm chỉ được một nắm bằng quả trứng, nhưng chúng trộn với cát và nước tiểu. Không ăn th́ chúng đánh, nôn ra cũng đánh. Chúng dùng roi cá đuối quất veo véo.

<table style="margin:auto;" align="center" border="0" cellpadding="3" cellspacing="3" width="1"><tbody><tr ><td></td></tr><tr><td style="font-family:Arial; font-size:10pt;color:#002 060;" align="center">Ép lồng ngực </td></tr></tbody></table>
Roi cá đuối phơi khô là thứ khủng khiếp. Khi vụt, lớp gai sẽ móc vào thịt da. Chúng giật mạnh khiến chóc da, tóe máu. Vụt vài cái th́ cơ thể bê bết máu. Tranh thủ lúc máu đang chảy, chúng lấy muối ớt xát vào để… tiệt trùng.

Hành hạ ở chuồng cọp khiến nhiều tù binh phẫn uất, không chịu nổi mà phát điên. Có tù binh điên tiết chửi bới bọn cai ngục. Chửi chán th́ rạch bụng cho ruột gan tḥi ḷi ra ngoài, rồi chết trong danh dự.

Riêng tù binh Trần Hồng th́ tinh thần vẫn vững như bàn thạch. Lom khom trong chuồng cọp mà ông vẫn luyện khí công.

<table style="margin:auto;" align="center" border="0" cellpadding="3" cellspacing="3" width="1"><tbody><tr ><td></td></tr><tr><td style="font-family:Arial; font-size:10pt;color:#002 060;" align="center"> </td></tr></tbody></table>
Chuồng cọp không ăn thua ǵ, chúng bắt ông lộn vỉ sắt. Tấm vỉ sắt với những lỗ tṛn, đầy gai, mấu. Chẳng cần ép, cựu tù Trần Hồng tự cởi áo, cắm đầu lộn vỉ sắt. Lộn vài ṿng th́ lưng rách toác nham nhở, máu me bê bết. Tóc bị lột cả mảng. Khi ông bất tỉnh, không lộn nổi nữa, th́ chúng quẳng lại pḥng biệt giam.

Anh em, đồng chí trong tù xót ruột, người nhường nước lau vết thương, người nhường quần áo, nhưng cựu tù Trần Hồng gạt đi: “Mặc làm ǵ. Mặc vào nó đánh lại rách nữa”.

Đảng ủy phát hiện một tên chỉ điểm trà trộn vào pḥng biệt giam, Trần Hồng đă xin khử tên này. Ông cùng một người tù nữa trùm áo lên đầu hắn rồi bóp cổ đến chết.

Giết hắn rồi th́ khiêng xuống nhà bếp dúi đầu vào bến than đang cháy. Hôm sau, bọn cai ngục phát hiện, th́ mọi người thống nhất khai: “Nửa đêm lạnh quá tù nhân này ṃ xuống bếp sưởi đă trúng gió, gục đầu vào bếp than chết”.

<table style="margin:auto;" align="center" border="0" cellpadding="3" cellspacing="3" width="1"><tbody><tr ><td></td></tr><tr><td style="font-family:Arial; font-size:10pt;color:#002 060;" align="center">Tù binh tự mổ bụng ḿnh </td></tr></tbody></table>
Tên giám thị vằn mắt: “Chúng mày giỏi lắm. Giờ tao sẽ cho chúng mày chui đầu vào ḷ lửa xem có chết cảm không”.

Nói xong, hắn cầm dùi cui gơ vào đầu từng người. Gơ vào ai, th́ có nghĩa người đó ra khỏi pḥng. Các cựu tù trong pḥng đều tin chắc chúng sẽ giết cho đến khi t́m ra người sát hại tên chỉ điểm.

Trong hoàn cảnh đó, tù nhân Trần Hồng đứng lên bảo: “Không phải tra khảo ǵ cả. Chính tao đă giết nó”.

Ngay lập tức, tên giám thị đưa Trần Hồng xuống pḥng tra khảo của Bộ chỉ huy nhà tù. Tại đây, chúng áp dụng cực h́nh chưa từng được sử dụng ở nhà tù này.

Hai thằng cai ngục lột truồng ông Trần Hồng, rồi trói nghiến ông vào cái cọc chôn giữa pḥng tra khảo. Một tên dùng dao lam rạch một đường thật sâu, dọc theo vùng kín. Máu chảy ṛng ṛng xuống sàn nhà.

<table style="margin:auto;" align="center" border="0" cellpadding="3" cellspacing="3" width="1"><tbody><tr ><td></td></tr><tr><td style="font-family:Arial; font-size:10pt;color:#002 060;" align="center">Đồng chí Trịnh Văn Thanh bị địch cưa chân để khỏi vượt ngục </td></tr></tbody></table>
Hắn mở hộp sắt, lấy ra con đỉa trâu to bằng ngón tay, đen bóng nhầy nhẫy. Loài đỉa Phú Quốc hút máu rất mạnh. Khi nó xơi no, cơ thể bằng ngón tay của nó sẽ trương lên bằng cổ tay.

Chúng nhét con đỉa vào vết rạch, rồi khâu kín lại. Nằm trong máu, nên con đỉa tha hồ hút. Chỉ một lúc, nó đă ph́nh to và cựa quậy cơ thể căng ph́nh của nó. Nó lớn nhanh chả khác ǵ bơm xe. Vùng kín người chiến sỹ cách mạng kiên trung căng nhức như muốn nổ tung, buốt tận óc.

<table align="right" border="0" cellpadding="0" cellspacing="0"><tbo dy><tr><td style="width:5px"> </td><td><table style="background-color: rgb(227, 237, 247);" align="right" cellpadding="0" cellspacing="0" height="276" width="210"><tbody>< tr><td style="background-color:#3D77B1;width: 200;height:8px" colspan="3">
</td></tr><tr><td style="padding-left:5px;width:31px; padding-top:5px" valign="top"></td><td style="text-align:justify;paddin g-bottom:5px;width:98% ;font:italic 14px verdana;float:left;c olor:#333;padding-top:5px" valign="top">
Biết rằng chúng sẽ bóc hết móng tay, nên chẳng để chúng phải ép, tôi tự động x̣e cả bàn tay cho chúng nó đập. Đập hết móng nay rồi chúng nó ném tôi lại pḥng biệt giam.
</td><td style="padding-bottom:5px;width:31p x" valign="bottom"></td></tr><tr><td style="padding-bottom:5px;padding-left:5px;width:200;p adding-right:5px;font:13px verdana" colspan="3" align="right">Cựu tù Trần Hồng</td></tr></tbody></table></td></tr></tbody></table>
Lớp da ngoài vùng kín rách dần theo độ lớn của con đỉa. Con đỉa bên trong vẫn không ngừng hút máu, cựa quậy. Đau quá, ông Trần Hồng ngất xỉu, không biết ǵ nữa. Lúc tỉnh dậy, nh́n xuống, chỉ thấy một nhúm thịt tơi tả. Trong lúc ông ngất xỉu, chúng đă triệt sản ông.

Một tù binh nữa, cũng bị chúng hành hạ khủng khiếp không kém ǵ ông Trần Hồng, đó là tù binh Tô Hồng Minh.

Tên trung sĩ Điền và trung sĩ Nghĩa đánh đập tra khảo ông Minh măi không được ǵ, chúng liền đổi cách. Chúng lột quần ông Minh, bắt ngồi dạng giữa hai ghế kê cạnh nhau.

Tên trưởng trật tự Dương Văn Hai bưng vào pḥng một chiếc đĩa đựng bột màu đen, đặt phía dưới ghế. Hắn bật diêm, chiếc đĩa bùng lên thành ngọn lửa.

Chỉ một lát sau, bộ phận sinh dục của cựu tù này bị nướng chín, nứt da, nhỏ mỡ xuống đĩa cháy xèo xèo. Tù binh Tô Hồng Minh ngất lịm. Bộ phận sinh dục của ông đă bị nướng chín.

C̣n tiếp…

Hoàng Anh – Dương Phạm
VTC

mylinhdothi 09-04-2012 02:55

Nhung tro` nay` VNCH con` thua viet cong ban' nuoc' xa..
dung`nghe nhung gi`vc viet'. nhin`ky nhung gi` vc lam`.

Minhrau 09-04-2012 02:55

quá đă

sincity007 09-04-2012 03:17

thằng nhà bồi bút chó đẻ sao mày không ra coi hỏa ḷ ở hà nội, coi mấy thăng chó đẻ vc coi nó đối với những người chống lại tui nó

Minhrau 09-04-2012 03:24


giết hại dân lành c̣n ngoan cố hă cho chết mẹ mầy nè

phokhuya 09-04-2012 03:34

Thực vậy, khi bức màn tre xă hội chủ nghĩa phủ chụp xuống, cả nước bị đẩy vô tṛng, một ṿng oan nghiệt giăng phủ cả hai miền Nam Bắc, người ta rùng ḿnh và t́m đường tháo chạy, mấy cây cột đèn bất hạnh đă không có chân để ra đi. Năm năm đầu, từ 1975 đến 1979, cả nước phủ một mầu tang đói khổ, chiến tranh hai đầu Nam (Cambodia) Bắc (biên giới Hoa Việt) và áp bức, chết chóc, tù tội từng ngày, từng giờ, từng tiếng gơ cửa ban đêm, từng giọi nước mắt mẹ khóc con, vợ khóc chồng, anh khóc em, tù đày, ly chia, chết chóc...
Tại miền Nam, sau 1975, nhà tù giăng mắc khắp nước, mỗi sáng mở cửa ra, dường như người dân ai cũng đối diện với cửa nhà tù, gia đ́nh nào cũng có thân nhân xa gần nằm trong tù. Ít có nơi nào trên thế giới bị sống trong quái trạng lạ lùng, đen tối và bi đát này. Ngoài những nhà tù chính hiệu, cộng sản dựng lên vô số những trại tù đủ loại dưới cái tên trá h́nh là "trại cải tạo" để giam hăm, trả thù những chiến binh đối chiến bại trận. Điều này không có trong bất cứ điều khoản nào của công ước quốc tế Geneve về tù hàng binh. Hăy đọc mấy ḍng báo Nhân Dân tháng 6/1975:

"Cải tạo là một diễn biến bền bỉ và lâu dài, được quản lư chặt chẽ và liên tục, chúng ta phải quản lư từng cá nhân, quản lư tư tưởng, hành động, lời nói, cách sống của đối tượng, của quân ngụy..."

Chính v́ cả nước biến thành một nhà tù vĩ đại mà đồng bào, nhất là dân ở miền Nam, ùn ùn t́m đường thoát, bất kể ngày đêm, bất kể sống chết. Thái B́nh Dương bỗng hẹp lại như ḍng sông Dịch in bóng Kinh Kha trước những chết chóc, tù đày, đói khổ...trùng trùng giăng mắc sau lưng với hàng ngàn, hàng vạn đồng bào bất hạnh len lách trong bóng đêm để thoát ra biển rộng, họ không làm thân Kinh Kha sang sông giết bạo Tần, mà làm kẻ trốn chạy một thứ bạo Tần, một chế độ Tần tân thời bạo ngược, nham hiểm và dă man có hệ thống số một trong cộng đồng nhân loại:

Bên kia sông Dịch ḍng sinh tử
Tráng sĩ hề! Thân trao núi sông
Một mối thù nung trên mũi kiếm
Một xác thân nhẹ tựa lông hồng.
Người nay hơn kẻ qua sông Dịch
Cả triệu thuyền nhân vượt biển Đông
Sông Dịch, Kinh Kha c̣n ngại sóng
Thái B́nh Dương người coi như không!
(Lê khắc Anh Hào)

phokhuya 09-04-2012 03:37

Một trường hợp điển h́nh về tội ác kinh người của cộng sản tại Bến Tre qua những vụ đăng kư vượt biên lấy vàng: từ lường gạt đến thảm sát đồng bào.

Như trong phần tŕnh bày cô đọng, ngắn ngủi ở trên, chúng ta đă thấy nỗi kinh hoàng của thế giới khi biết được những âm mưu của cộng sản Việt Nam trong chính sách xuất cảng thuyền nhân để lấy vàng. Dường như chưa có một chế độ nào trên thế giới có cái can đảm làm những việc làm tồi tệ về mặt con người như thế. Nhưng, thế giới làm sao biết được cộng sản Việt Nam có nhiều cái tồi tệ dă man ngh́n lần hơn việc cho thuyền nhân ra đi để lấy vàng bỏ túi: Họ đă vét sạch vàng của thuyền nhân, một số cho ḿn nổ ch́m ghe khi ghe ra cửa biển, một số giam giữ lại như những tù nhân, bệnh hoạn, đói khổ và tiếp tục cho người tiếp xúc với thân nhân thuyền nhân ở Sài G̣n và tỉnh thành. Cuối cùng của màn lường gạt, sát nhân, tráo trở này là hàng trăm người chết, hàng vạn người tan nát cuộc đời... mà không đến được bờ tự do.

Thế giới không hề biết chuyện này. Và nếu chuyện này đến tai LHQ và thế giới loài người văn minh, có thể họ không tin hay không tưởng tượng chuyện đó có thể xẩy ra trên trái đất này.

Nhưng, sự thật là nó đă xẩy ra. Nó đă xẩy ra ở Vũng Tàu, nó đă xẩy ra ở Tiền Giang, Cần Thơ và nhiều nơi khác khi thỉnh thoảng có một chiếc ghe đăng kư bị cho nổ ḿn, xác người trôi tấp lớp lớp vào bờ. Bao nhiêu người vừa mất cả vàng bạc, tài sản, vừa mất cả mạng sống. Dường như người ta, thân nhân người chết, đă câm lặng, chịu đựng oan khiên và cho những cái chết tức tưởi đó chôn sâu vào quên lăng, không một tiếng kêu than, không một lời cáo trách, kể cả những người dân ở Vũng Tàu chứng kiến hàng trăm xác đồng bào ḿnh dạt vô bờ biển năm nào.

Người viết nghe kể, nhưng không có dữ kiện cho các trường hợp vừa kể trên ở các địa phương khác, nhưng có tạm đủ dữ kiện cho trường hợp thảm sát ở Bến Tre. Nó là trường hợp điển h́nh về một thứ tội ác kinh tởm không thể bỏ qua. Chỉ một vụ này chế độ Hà Nội cũng đủ bị thế giới lên án gắt gao.

Trong hai năm liên tục, từ 1978 đến 1979, đảng và nhà nước cộng sản Việt Nam, theo kế hoạch 2 hay kế hoạch B của Bộ Nội Vu, như tiết lộ của ông Bùi Tín trong Mặt Thật, đă cho thi hành chính sách bán băi, đăng kư vượt biên lấy vàng tại nhiều nơi, mà một trong những nơi chủ yếu là tỉnh Bến Tre. Cơ quan thi hành chính sách là công an Bến Tre. Người nhận chỉ thị hoàn thành công tác đảng là Hai Chiến, trung tá công an Bến Tre.

Trong chiến dịch hốt vàng năm 1978, công an tỉnh Bến Tre đă cho phép những người đăng kư vượt biên đóng từ 6 đến 10 chiếc tàu đăng kư lớn nhỏ, có khả năng chở từ 250 người đến 4000 người. Họ bắt đầu thu vàng theo công thức mỗi người 10 lượng vàng cho nhà nước cộng sản, 2 lượng cho nhóm chủ tàu đóng tàu. Khi tàu đóng xong, sẳn sàng mọi thứ để lên đường và bắt đầu ra đi th́ công an thường gửi thêm từ 100 đến 150 người nữa. Số vàng dâng nộp của nhóm sau cùng này hoàn toàn nằm trong tay của công an. Người ta không biết trong số này có bao nhiêu là thân nhân, bạn bè liên hệ với công an, bao nhiêu là thành phần nộp tiền cho công an để được gửi đi, và bao nhiêu là các cán bộ t́nh báo VC được cài theo ra nước ngoài cho các điệp vụ tương lai của cộng sản. Thế nhưng, theo những người đă sống ở Bến Tre, chứng kiến những cái chết thảm của đồng bào, chứng kiến những vụ tàu đăng kư ra đi... th́ đa số những chuyến đăng kư ra đi có người của công an gởi kèm theo vào giờ chót đều ra biển rộng an toàn, đến nơi đến chốn. C̣n lại, một số tàu không có người công an gởi theo, khi ra cửa sông Ba Lai và Hàm Luông, tàu bị nổ tan như xác pháo trên biển. Các vụ nổ ḿn vỡ tàu đầy ắp thuyền nhân sau khi đă giao vàng cho cộng sản này xẩy ra năm 1978 mấy lần, có chiếc đông lên tới 600 người, tất cả đều tử nạn, lớp lớp xác người trôi tắp ngược vô bờ sông thuộc các xă Thừa Đức, Thế Thuận, B́nh Đại tỉnh Bến Tre. Xác người lềnh bềnh trên ḍng sông, xác người lềnh bền trôi ra biển, xác người lềnh bền tắp vô bờ... làm ô nhiễm, hôi thối cả một vùng dân cư sống hai bên bờ sông. Sau đó, xác người lớn, xác trẻ em bị cá ăn... và một thời gian sau đó, dân chài đă lưới được những con cá c̣n cả xương người trong bụng. Dân tại vùng này đă không dám ăn cá gần cả hai năm 1978 – 1979...

Thời gian lại phôi phai, sức ép của chế độ, của đói khổ, của khát vọng ra đi t́m tự do, của khát vọng t́m đất sống, đă lại dồn người ta vào những chuyến tàu đăng kư khác, cũng ở Bến Tre. C̣n ǵ oan nghiệt hơn hở trời!

Sau các vụ cho đi thoát, cho nổ ḿn thảm sát thuyền nhân trên biển, hàng chục ngàn lượng vàng được Trung tá công an Hai Chiến thu gom rồi chuyển ra Bắc cho Lê Duẩn/Lê Đức Thọ và các tay chóp bu của đảng cộng sản Việt Nam, năm 1979, nhà nước cộng sản lại cho phép đóng 12 chiếc tàu đăng kư cho số người đi dự trù khoảng 4000 người, mỗi người đóng tổng cộng 12 lượng vàng.

Khi tàu đóng xong, tất cả sẳn sàng lên đường với đầy đủ lương thực, nước uống, dầu và thiết bị hải hành... th́ công an Bến Tre cho hay là họ đă móc nối được một chiếc tàu sắt lớn mang cờ Panama có khả năng bốc một lược 4000 người, đi biển an toàn hơn.

Chiếc Panama có mặt ở cửa biển B́nh Đại, được công an cộng sản thỏa thuận/deal với giá 2 lượng vàng mỗi người đi, vị chi là 8000 cây vàng cho số 4000 người mà công an phải giao cho nhóm điều khiển tàu Panama trước khi tàu nhổ neo. Cũng theo giải pháp này, tất cả chủ ghe của 12 chiếc ghe đóng xong phải giao cho nhà nước cộng sản. Làm một bài toán, nhà nước cộng sản Việt Nam ngồi không vẫn thu được 8 lượng vàng x 4000 = 32.000 lượng, cộng với 12 chiếc ghe đóng sẵn có đầy đủ phương tiện hải hành sẵn sàng ra đi.( Sau khi chi 2 lượng mỗi đầu người cho tàu lớn...)

Chấp nhận giải pháp được chuyển qua tàu sắt v́ nghĩ sẽ được an toàn hơn trên biển, hàng 4 ngàn người đồng ư qua tàu Panama, nằm đầy các hầm tàu và boang tàu. Rồi ngày một, ngày hai... tàu không nhổ neo. Khi công an cộng sản nắm được trong tay toàn bộ số vàng khổng lồ và 12 chiếc ghe hiến lại, họ trở mặt, không thi hành những điều giao ước với tàu Panama.

T́nh trạng kỳ kèo nhùng nhằng này kéo dài gần cả nửa tháng, hàng ngàn người sống chen chúc, đói khát, mất vệ sinh dưới các hầm tàu lâm vào t́nh trạng sống dở chết dở tuyệt vọng. Các toán công an cộng sản bắt đầu màn trấn lột vô lương kế tiếp, tàn nhẫn, lạnh lùng: họ bán từng gói thức ăn, từng lon nước uống để lột từng chỉ vàng c̣n sót lại của đồng bào theo kiểu "tiền trao, cháo múc", họ thả xuống hầm tàu một sợ dây cột cai lon hay chiếc móc để khi kéo lên một khâu vàng, họ mới thả xuống một lon nước hay một gói thức ăn. Màn vơ vét này có chỉ thị của bộ Nội Vụ cộng sản hay chỉ là chuyện lợi dụng của công an cấp dưới, không ai biết, nhưng nó quả đă diễn ra trước mũi công an cấp trên, công khai và tàn nhẫn. Trong thời gian đó, nhiều trẻ em và người già đă chết, và xác bị vứt xuống biển một cách lạnh lùng, không kể số người lă liệt, bệnh tật, đói khát rũ liệt đầy khoang tàu.

Không biết giữa tàu Panama và công an Bến Tre kèn cựa ra sao, công an lại trở mặt thông báo cho các nhóm tổ chức đăng kư, đ̣i thêm mỗi đầu người một cây vàng th́ tàu mới nhổ neo ra đi. Ai c̣n vàng th́ đóng tại chỗ, ai không vàng th́ cử đại diện, mỗi người viết một cái thư cho gia đ́nh, công an chở về Sài G̣n, gia đ́nh cung cấp thêm hay vay mượn nộp cho đủ. Thế nhưng sau đợt vét hàng ngàn lượng vàng sau cùng này, cộng sản cũng không giao số lượng vàng mà họ thỏa thuận cho nhóm người điều khiển tàu Panama, và tàu Panama đă quyết định rời bến không chở theo bất cứ một thuyền nhân nào.

Truớc quyết định này của tàu Panama, công an Bến Tre không nhượng bộ, họ quyết định ăn hết số vàng thu được, v́ nạn nhân là hàng ngàn người Việt Nam mà đa số là người Hoa... đối với cộng sản Việt Nam chỉ là cỏ rác. Hai Chiến, trung tá công an và các giới chức công an Bến Tre, có thể cả trung ương đảng ở Hà Nội, đă t́m cái cớ để chuyển hết thuyền nhân đăng kư ra khỏi tàu để tập trung ở An Nhơn, Thạnh Phú.

Cái lư cớ ngụy tạo đó là: Có bọn phản động trong đám thuyền nhân. Hàng ngàn người lũ lượt chen chúc, vật vờ, bệnh hoạn đói khát như những thây ma được cộng sản dùng những ghe đăng kư đă đóng sẳn và để lại cho họ, bốc khỏi tàu Panama và chuyển lên bờ, nhốt tập trung ở An Nhơn, Thạnh Phú... Thuyền nhân lên lại đất liền như những như những người sắp chết, họ quá đói, họ quá yếu, họ ăn cả củ non, ăn cả chuối sống và nhiều người đă chết sau đó v́ bệnh hoạn tiêu chảy, thổ tả....

Để cho "gánh nặng người" sau khi đă bị trấn lột sạch tan biến dần, công an thả lỏng sự kiểm soát cho ai muốn trốn th́ trốn, hoặc giả họ không c̣n nhu cầu giam giữ sau khi kế hoạch tận thu vàng đă thành công, hoặc giả công an không đủ nhân lực để kiểm soát hàng ngàn người tá túc gần như ăn xin ở An Nhơn, Thạnh Phú và các xă lân cận... Số người sống sót sau cơn ác mộng t́m cách trốn về Sài G̣n hay về quê cũ.

Tàu Panama đă ra khơi.

Hàng ngàn người ở lại phờ phạc, đau ốm, đói khát,trốn chui, trốn nhủi... để thảm kịch B́nh Đại, Bến Tre của chuyến đi đăng kư không thành tan biến, phai mờ dần trong câm nín và uất hận của nạn nhân, và của cả đồng bào Việt Nam trong vùng, những người đă âm thầm chia cơm xẻ áo, dang tay bảo bọc và giúp đỡ đồng bào nạn nhân khốn khổ. Biết bao nước mắt đă đổ ra trong những đêm bà con tâm sự cùng nhau. Cái ghê gớm kinh người của cộng sản Việt Nam là ở chỗ đó.

Theo ước đoán của đồng bào địa phương tại .... Bến Tre th́ trong 2 năm 1978 và 1979, số người chết v́ bị vỡ tàu tại cửa biển có khoảng từ 5 đến 8 ngàn người tại cửa Ba Lai, B́nh Đại... mà đa số là ghe tàu vỡ ch́m đều do ḿn nổ trong hầm máy. Người chịu trách nhiệm cho các "chiến dịch" vét vàng và giết người tàn độc này là trung tá công an Hai Chiến, phó công an tỉnh Bến Tre thời đó. Ngoài những chia chác tại địa phương, số vàng vét được từ những vụ ghe tàu đăng kư vượt biên cho đi lọt, hay bị thảm sát, riêng chỉ tại Bến Tre, số vàng chuyển ra Hà Nội cũng là con số khổng lồ mà khó ai biết được chính xác bao nhiêu.

Tại sao họ dám làm chuyện tày trời đó? Dường như sau 1975, khi người và đảng cộng sản Việt Nam vỗ ngực, ưỡn ra đại dương gào thét "đảng cộng sản Việt Nam vô địch, bách chiến bách thắng, đánh bại một lèo ba đế quốc Pháp, Nhật, Mỹ..." th́ phần c̣n lại của trái đất dưới mắt họ bỗng nhỏ lại, nhỏ hơn nước Việt Nam mà họ mới vừa thống trị toàn vẹn, "nhân loại và nước Mỹ im thin thít trước chiến thắng vĩ đại của đảng ta" (!)... Và từ đó họ nghĩ họ là con mănh sư vô địch giữa rừng Phi châu toàn là nai non khật khờ, không cần dư luận thế giới, nên họ có thể ra tay làm bất cứ điều ǵ... mà không sợ bất cứ ai hài tội.

phokhuya 09-04-2012 03:40



Nạn nhân bị trói bằng đủ loại dây, kể cả dây kẽm gai
Không phải Đức Quốc Xă ; Không phải Khờ Me Đỏ ;
Mà là tội ác cộng sản Việt Nam tại Khe Đá Mài 1968

Người dân các thành phố c̣n đang yên giấc, đạn pháo kích của cộng sản dội lên đầu họ, đạn AK, B40, thượng liên, trung liên lựu đạn xả vào nhà họ ... Những vũng máu, những xác chết thi nhau đổ xuống ngay trong đêm Giao Thừa và những ngày Nguyên Đán. Không phải chỉ là những cái chết do tên bay, đạn lạc. Có rất nhiều người, già trẻ, lớn bé, đàn ông, phụ nữ, nhất là tại Huế đă bị quân đội cộng sản gọi ra trước sân nhà rồi xả súng sát hại ... Họ chết mà cũng không hiểu tại sao bị giết. Đó là những cái chết tức tưởi.

Oan khiên ngập trời ! Người Việt Nam cũng như cả thế giới đều không thể hiểu nổi sự hung bạo của quân cộng sản tại Huế. Có người cho rằng v́ cán binh cộng sản tưởng rằng khi họ kéo quân vào thành phố, sẽ được đồng bào ra hoan hô, đón mừng, tiếp tế, dẫn đường ... ; nhưng khi tới nơi thấy đồng bào chạy trốn nên họ cho là phản động và ra tay sát hại không thương xót.

Hồ Chí Minh và tập đoàn lănh đạo cộng sản Hà Nội thường khoe khoang về "quân đội anh hùng" của họ. Than ôi, không có thứ anh hùng nào mà bắn vào đàn bà trẻ con, bắn vào thường dân vô tội, bắn vào những người đang bị trói tay, trói chân ...
Đây quả là mối nhục ngàn đời của quân đội cộng sản.

Lịch sử không bao giờ quên được tội ác này.

phokhuya 09-04-2012 03:43

Về những nấm mồ tập thể ở Huế, kư giả Elje Vannema đă liệt kê như sau :

01) Trường Gia Hội : trước sân có 14 hố với 101 tử thi, xung quanh có nhiều hố khác với trên 203 xác, cộng 304 xác ;
02) Chùa Tăng Quang : 12 hố 43 xác trong đó có nhiều xác bị trói bằng dây thép gai ;
03) Băi Dâu : 3 hố, 26 xác ;
04) Cồn Hến một hầm, 100 xác ;
05) Sau Tiểu chủng viện, 2 hầm, 3 xác gồm 2 Mỹ, 1 Pháp ;
06) Quận Tả Ngạn : 3 rănh, 21 xác ;
07) Phía Đông Huế 5 dặm : 25 xác ;
08) Khu vực lăng Tự Đức, Đồng Khánh trên 20 hầm
09) Cầu An Ninh : 20 xác ;
10) Khu vực cửa Đông Ba : 1 hầm, 7 xác ;
11) Trường tiểu học An Ninh Hạ : 1 hầm, 4 xác ;
12) Trường Văn Chi : 1 hầm, 8 xác ;
13) Chợ Thong (cách thành phố 2 cây số về hướng Tây) : 102 xác ;
14) Khu vực Lăng Gia Long : khoảng 200 xác ;
15) Địa điểm giữa chùa Tăng Quang và chùa Tường Vân : 4 xác (trong đó có xác 3 người Đức) ;
16) Địa điểm Đông Gi (gần biển) : 101 xác.

Tới tháng 05/1968, tổng cộng có trên 900 xác người mất tích đă được t́m thấy. Dĩ nhiên c̣n nhiều người chưa được tính ... Đầu năm 1969 nhiều địa điểm khác được khám phá ...

17) Quận Phú Thứ : trên 800 xác được t́m thấy ở 3 làng Vinh Thái (135 xác), Phú Lương (22 xác) và Phú Xuân (230 xác, sau đó người ta c̣n t́m thấy trong khu vực này 357 xác nữa.
18) Làng Thượng Ḥa, quận Nam Ḥa (phía Nam lăng Gia Long) : 11 xác ;
19) Thúy Thạnh, quận Hương Thủy : 70 xác ;
20) Khe Đá Mài 428 bộ xương ...

Wipe-out-VC 09-04-2012 05:15

Quote:

Originally Posted by phokhuya (Post 1749823)
Một trường hợp điển h́nh về tội ác kinh người của cộng sản tại Bến Tre qua những vụ đăng kư vượt biên lấy vàng: từ lường gạt đến thảm sát đồng bào.

Như trong phần tŕnh bày cô đọng, ngắn ngủi ở trên, chúng ta đă thấy nỗi kinh hoàng của thế giới khi biết được những âm mưu của cộng sản Việt Nam trong chính sách xuất cảng thuyền nhân để lấy vàng. Dường như chưa có một chế độ nào trên thế giới có cái can đảm làm những việc làm tồi tệ về mặt con người như thế. Nhưng, thế giới làm sao biết được cộng sản Việt Nam có nhiều cái tồi tệ dă man ngh́n lần hơn việc cho thuyền nhân ra đi để lấy vàng bỏ túi: Họ đă vét sạch vàng của thuyền nhân, một số cho ḿn nổ ch́m ghe khi ghe ra cửa biển, một số giam giữ lại như những tù nhân, bệnh hoạn, đói khổ và tiếp tục cho người tiếp xúc với thân nhân thuyền nhân ở Sài G̣n và tỉnh thành. Cuối cùng của màn lường gạt, sát nhân, tráo trở này là hàng trăm người chết, hàng vạn người tan nát cuộc đời... mà không đến được bờ tự do.

Thế giới không hề biết chuyện này. Và nếu chuyện này đến tai LHQ và thế giới loài người văn minh, có thể họ không tin hay không tưởng tượng chuyện đó có thể xẩy ra trên trái đất này.

Nhưng, sự thật là nó đă xẩy ra. Nó đă xẩy ra ở Vũng Tàu, nó đă xẩy ra ở Tiền Giang, Cần Thơ và nhiều nơi khác khi thỉnh thoảng có một chiếc ghe đăng kư bị cho nổ ḿn, xác người trôi tấp lớp lớp vào bờ. Bao nhiêu người vừa mất cả vàng bạc, tài sản, vừa mất cả mạng sống. Dường như người ta, thân nhân người chết, đă câm lặng, chịu đựng oan khiên và cho những cái chết tức tưởi đó chôn sâu vào quên lăng, không một tiếng kêu than, không một lời cáo trách, kể cả những người dân ở Vũng Tàu chứng kiến hàng trăm xác đồng bào ḿnh dạt vô bờ biển năm nào.

Người viết nghe kể, nhưng không có dữ kiện cho các trường hợp vừa kể trên ở các địa phương khác, nhưng có tạm đủ dữ kiện cho trường hợp thảm sát ở Bến Tre. Nó là trường hợp điển h́nh về một thứ tội ác kinh tởm không thể bỏ qua. Chỉ một vụ này chế độ Hà Nội cũng đủ bị thế giới lên án gắt gao.

Trong hai năm liên tục, từ 1978 đến 1979, đảng và nhà nước cộng sản Việt Nam, theo kế hoạch 2 hay kế hoạch B của Bộ Nội Vu, như tiết lộ của ông Bùi Tín trong Mặt Thật, đă cho thi hành chính sách bán băi, đăng kư vượt biên lấy vàng tại nhiều nơi, mà một trong những nơi chủ yếu là tỉnh Bến Tre. Cơ quan thi hành chính sách là công an Bến Tre. Người nhận chỉ thị hoàn thành công tác đảng là Hai Chiến, trung tá công an Bến Tre.

Trong chiến dịch hốt vàng năm 1978, công an tỉnh Bến Tre đă cho phép những người đăng kư vượt biên đóng từ 6 đến 10 chiếc tàu đăng kư lớn nhỏ, có khả năng chở từ 250 người đến 4000 người. Họ bắt đầu thu vàng theo công thức mỗi người 10 lượng vàng cho nhà nước cộng sản, 2 lượng cho nhóm chủ tàu đóng tàu. Khi tàu đóng xong, sẳn sàng mọi thứ để lên đường và bắt đầu ra đi th́ công an thường gửi thêm từ 100 đến 150 người nữa. Số vàng dâng nộp của nhóm sau cùng này hoàn toàn nằm trong tay của công an. Người ta không biết trong số này có bao nhiêu là thân nhân, bạn bè liên hệ với công an, bao nhiêu là thành phần nộp tiền cho công an để được gửi đi, và bao nhiêu là các cán bộ t́nh báo VC được cài theo ra nước ngoài cho các điệp vụ tương lai của cộng sản. Thế nhưng, theo những người đă sống ở Bến Tre, chứng kiến những cái chết thảm của đồng bào, chứng kiến những vụ tàu đăng kư ra đi... th́ đa số những chuyến đăng kư ra đi có người của công an gởi kèm theo vào giờ chót đều ra biển rộng an toàn, đến nơi đến chốn. C̣n lại, một số tàu không có người công an gởi theo, khi ra cửa sông Ba Lai và Hàm Luông, tàu bị nổ tan như xác pháo trên biển. Các vụ nổ ḿn vỡ tàu đầy ắp thuyền nhân sau khi đă giao vàng cho cộng sản này xẩy ra năm 1978 mấy lần, có chiếc đông lên tới 600 người, tất cả đều tử nạn, lớp lớp xác người trôi tắp ngược vô bờ sông thuộc các xă Thừa Đức, Thế Thuận, B́nh Đại tỉnh Bến Tre. Xác người lềnh bềnh trên ḍng sông, xác người lềnh bền trôi ra biển, xác người lềnh bền tắp vô bờ... làm ô nhiễm, hôi thối cả một vùng dân cư sống hai bên bờ sông. Sau đó, xác người lớn, xác trẻ em bị cá ăn... và một thời gian sau đó, dân chài đă lưới được những con cá c̣n cả xương người trong bụng. Dân tại vùng này đă không dám ăn cá gần cả hai năm 1978 – 1979...

Thời gian lại phôi phai, sức ép của chế độ, của đói khổ, của khát vọng ra đi t́m tự do, của khát vọng t́m đất sống, đă lại dồn người ta vào những chuyến tàu đăng kư khác, cũng ở Bến Tre. C̣n ǵ oan nghiệt hơn hở trời!

Sau các vụ cho đi thoát, cho nổ ḿn thảm sát thuyền nhân trên biển, hàng chục ngàn lượng vàng được Trung tá công an Hai Chiến thu gom rồi chuyển ra Bắc cho Lê Duẩn/Lê Đức Thọ và các tay chóp bu của đảng cộng sản Việt Nam, năm 1979, nhà nước cộng sản lại cho phép đóng 12 chiếc tàu đăng kư cho số người đi dự trù khoảng 4000 người, mỗi người đóng tổng cộng 12 lượng vàng.

Khi tàu đóng xong, tất cả sẳn sàng lên đường với đầy đủ lương thực, nước uống, dầu và thiết bị hải hành... th́ công an Bến Tre cho hay là họ đă móc nối được một chiếc tàu sắt lớn mang cờ Panama có khả năng bốc một lược 4000 người, đi biển an toàn hơn.

Chiếc Panama có mặt ở cửa biển B́nh Đại, được công an cộng sản thỏa thuận/deal với giá 2 lượng vàng mỗi người đi, vị chi là 8000 cây vàng cho số 4000 người mà công an phải giao cho nhóm điều khiển tàu Panama trước khi tàu nhổ neo. Cũng theo giải pháp này, tất cả chủ ghe của 12 chiếc ghe đóng xong phải giao cho nhà nước cộng sản. Làm một bài toán, nhà nước cộng sản Việt Nam ngồi không vẫn thu được 8 lượng vàng x 4000 = 32.000 lượng, cộng với 12 chiếc ghe đóng sẵn có đầy đủ phương tiện hải hành sẵn sàng ra đi.( Sau khi chi 2 lượng mỗi đầu người cho tàu lớn...)

Chấp nhận giải pháp được chuyển qua tàu sắt v́ nghĩ sẽ được an toàn hơn trên biển, hàng 4 ngàn người đồng ư qua tàu Panama, nằm đầy các hầm tàu và boang tàu. Rồi ngày một, ngày hai... tàu không nhổ neo. Khi công an cộng sản nắm được trong tay toàn bộ số vàng khổng lồ và 12 chiếc ghe hiến lại, họ trở mặt, không thi hành những điều giao ước với tàu Panama.

T́nh trạng kỳ kèo nhùng nhằng này kéo dài gần cả nửa tháng, hàng ngàn người sống chen chúc, đói khát, mất vệ sinh dưới các hầm tàu lâm vào t́nh trạng sống dở chết dở tuyệt vọng. Các toán công an cộng sản bắt đầu màn trấn lột vô lương kế tiếp, tàn nhẫn, lạnh lùng: họ bán từng gói thức ăn, từng lon nước uống để lột từng chỉ vàng c̣n sót lại của đồng bào theo kiểu "tiền trao, cháo múc", họ thả xuống hầm tàu một sợ dây cột cai lon hay chiếc móc để khi kéo lên một khâu vàng, họ mới thả xuống một lon nước hay một gói thức ăn. Màn vơ vét này có chỉ thị của bộ Nội Vụ cộng sản hay chỉ là chuyện lợi dụng của công an cấp dưới, không ai biết, nhưng nó quả đă diễn ra trước mũi công an cấp trên, công khai và tàn nhẫn. Trong thời gian đó, nhiều trẻ em và người già đă chết, và xác bị vứt xuống biển một cách lạnh lùng, không kể số người lă liệt, bệnh tật, đói khát rũ liệt đầy khoang tàu.

Không biết giữa tàu Panama và công an Bến Tre kèn cựa ra sao, công an lại trở mặt thông báo cho các nhóm tổ chức đăng kư, đ̣i thêm mỗi đầu người một cây vàng th́ tàu mới nhổ neo ra đi. Ai c̣n vàng th́ đóng tại chỗ, ai không vàng th́ cử đại diện, mỗi người viết một cái thư cho gia đ́nh, công an chở về Sài G̣n, gia đ́nh cung cấp thêm hay vay mượn nộp cho đủ. Thế nhưng sau đợt vét hàng ngàn lượng vàng sau cùng này, cộng sản cũng không giao số lượng vàng mà họ thỏa thuận cho nhóm người điều khiển tàu Panama, và tàu Panama đă quyết định rời bến không chở theo bất cứ một thuyền nhân nào.

Truớc quyết định này của tàu Panama, công an Bến Tre không nhượng bộ, họ quyết định ăn hết số vàng thu được, v́ nạn nhân là hàng ngàn người Việt Nam mà đa số là người Hoa... đối với cộng sản Việt Nam chỉ là cỏ rác. Hai Chiến, trung tá công an và các giới chức công an Bến Tre, có thể cả trung ương đảng ở Hà Nội, đă t́m cái cớ để chuyển hết thuyền nhân đăng kư ra khỏi tàu để tập trung ở An Nhơn, Thạnh Phú.

Cái lư cớ ngụy tạo đó là: Có bọn phản động trong đám thuyền nhân. Hàng ngàn người lũ lượt chen chúc, vật vờ, bệnh hoạn đói khát như những thây ma được cộng sản dùng những ghe đăng kư đă đóng sẳn và để lại cho họ, bốc khỏi tàu Panama và chuyển lên bờ, nhốt tập trung ở An Nhơn, Thạnh Phú... Thuyền nhân lên lại đất liền như những như những người sắp chết, họ quá đói, họ quá yếu, họ ăn cả củ non, ăn cả chuối sống và nhiều người đă chết sau đó v́ bệnh hoạn tiêu chảy, thổ tả....

Để cho "gánh nặng người" sau khi đă bị trấn lột sạch tan biến dần, công an thả lỏng sự kiểm soát cho ai muốn trốn th́ trốn, hoặc giả họ không c̣n nhu cầu giam giữ sau khi kế hoạch tận thu vàng đă thành công, hoặc giả công an không đủ nhân lực để kiểm soát hàng ngàn người tá túc gần như ăn xin ở An Nhơn, Thạnh Phú và các xă lân cận... Số người sống sót sau cơn ác mộng t́m cách trốn về Sài G̣n hay về quê cũ.

Tàu Panama đă ra khơi.

Hàng ngàn người ở lại phờ phạc, đau ốm, đói khát,trốn chui, trốn nhủi... để thảm kịch B́nh Đại, Bến Tre của chuyến đi đăng kư không thành tan biến, phai mờ dần trong câm nín và uất hận của nạn nhân, và của cả đồng bào Việt Nam trong vùng, những người đă âm thầm chia cơm xẻ áo, dang tay bảo bọc và giúp đỡ đồng bào nạn nhân khốn khổ. Biết bao nước mắt đă đổ ra trong những đêm bà con tâm sự cùng nhau. Cái ghê gớm kinh người của cộng sản Việt Nam là ở chỗ đó.

Theo ước đoán của đồng bào địa phương tại .... Bến Tre th́ trong 2 năm 1978 và 1979, số người chết v́ bị vỡ tàu tại cửa biển có khoảng từ 5 đến 8 ngàn người tại cửa Ba Lai, B́nh Đại... mà đa số là ghe tàu vỡ ch́m đều do ḿn nổ trong hầm máy. Người chịu trách nhiệm cho các "chiến dịch" vét vàng và giết người tàn độc này là trung tá công an Hai Chiến, phó công an tỉnh Bến Tre thời đó. Ngoài những chia chác tại địa phương, số vàng vét được từ những vụ ghe tàu đăng kư vượt biên cho đi lọt, hay bị thảm sát, riêng chỉ tại Bến Tre, số vàng chuyển ra Hà Nội cũng là con số khổng lồ mà khó ai biết được chính xác bao nhiêu.

Tại sao họ dám làm chuyện tày trời đó? Dường như sau 1975, khi người và đảng cộng sản Việt Nam vỗ ngực, ưỡn ra đại dương gào thét "đảng cộng sản Việt Nam vô địch, bách chiến bách thắng, đánh bại một lèo ba đế quốc Pháp, Nhật, Mỹ..." th́ phần c̣n lại của trái đất dưới mắt họ bỗng nhỏ lại, nhỏ hơn nước Việt Nam mà họ mới vừa thống trị toàn vẹn, "nhân loại và nước Mỹ im thin thít trước chiến thắng vĩ đại của đảng ta" (!)... Và từ đó họ nghĩ họ là con mănh sư vô địch giữa rừng Phi châu toàn là nai non khật khờ, không cần dư luận thế giới, nên họ có thể ra tay làm bất cứ điều ǵ... mà không sợ bất cứ ai hài tội.

wow lần đầu nghe phokhuya kể về chuyện này đó ! wow really good info.

tuhientram 09-04-2012 06:18

Quote:

Originally Posted by phokhuya (Post 1749831)


Nạn nhân bị trói bằng đủ loại dây, kể cả dây kẽm gai
Không phải Đức Quốc Xă ; Không phải Khờ Me Đỏ ;
Mà là tội ác cộng sản Việt Nam tại Khe Đá Mài 1968

Người dân các thành phố c̣n đang yên giấc, đạn pháo kích của cộng sản dội lên đầu họ, đạn AK, B40, thượng liên, trung liên lựu đạn xả vào nhà họ ... Những vũng máu, những xác chết thi nhau đổ xuống ngay trong đêm Giao Thừa và những ngày Nguyên Đán. Không phải chỉ là những cái chết do tên bay, đạn lạc. Có rất nhiều người, già trẻ, lớn bé, đàn ông, phụ nữ, nhất là tại Huế đă bị quân đội cộng sản gọi ra trước sân nhà rồi xả súng sát hại ... Họ chết mà cũng không hiểu tại sao bị giết. Đó là những cái chết tức tưởi.

Oan khiên ngập trời ! Người Việt Nam cũng như cả thế giới đều không thể hiểu nổi sự hung bạo của quân cộng sản tại Huế. Có người cho rằng v́ cán binh cộng sản tưởng rằng khi họ kéo quân vào thành phố, sẽ được đồng bào ra hoan hô, đón mừng, tiếp tế, dẫn đường ... ; nhưng khi tới nơi thấy đồng bào chạy trốn nên họ cho là phản động và ra tay sát hại không thương xót.

Hồ Chí Minh và tập đoàn lănh đạo cộng sản Hà Nội thường khoe khoang về "quân đội anh hùng" của họ. Than ôi, không có thứ anh hùng nào mà bắn vào đàn bà trẻ con, bắn vào thường dân vô tội, bắn vào những người đang bị trói tay, trói chân ...
Đây quả là mối nhục ngàn đời của quân đội cộng sản.

Lịch sử không bao giờ quên được tội ác này.


Cám ơn phokhuya đă post bài này. Không phải để trả treo với lũ ngu xuẩn mà đến giờ này, thế kỷ 21, thời đại Internet, vẫn c̣n bám khư khư và ca ngợi cái chủ nghĩa ngu xuẩn, gian manh, tàn ác của lũ thú đội lốt người. Mà những bài viết như trên có giá trị lịch sử cho lớp con, em cháu chúng ta, để chúng không bị lừa gạt như thế hệ cha anh của chúng.
Đức Quốc Xă bị cả Thế Giới lên án là quá tàn ác. Nhưng, so với Cộng Sản th́ Đức Quốc Xă chỉ là tṛ trẻ con. V́, cái tàn ác, vô nhân đạo của Cộng Sản, ngay chính ḿnh đă từng trải qua, mà c̣n không tin được ở mắt ḿnh thấy, huống hồ kể lại cho cả Thế Giới nghe. V́, làm sao người ta có thể tin được có loại người nào có thể tàn ác với ngay chính đồng bào của ḿnh như vậy? Xin chân thành cám ơn phokhuya và xin cúi đầu tưởng niệm những người đă bỏ ḿnh v́ lũ tội đồ dân tộc.

sac_nguyensinh 09-04-2012 06:28

Những câu chuyện hư cấu , những h́nh ảnh tra tấn được vẻ và dùng photoshop chắc không dấu được ai ? thời đại ict mà nhưng ... những nét vẻ khác xa những tấm h́nh chụp, cái lưởi bọn CS th́ như loài rắn độc... chớ mà tin.

Tù binh CSBV được trả lại về Bắc đa số đă van xin đừng đưa họ về Bắc... điều này không được tiết lộ. Chúng thanh toán nhau trong trại giam một cách rất dă man chỉ v́ nghi ngờ lẫn nhau, phân chia thành phần VC miền nam kết và quân BV thôi như: đóng đủa vào lổ tai, vào mắt... thành phần lănh đạo vẫn là người Bắc Kỳ như chính quyền VNCS bây giờ, tụi miền Nam vẫn là phó...

Đám tập kết ra Bắc về kể lại, khi gia đ́nh họ ở nông thôn miền Nam quần lănh bóng mượt, làm ruộng th́ đi bằng xe đạp (1950-1960) đễ radio trên bờ ruộng vừa làm vừa nghe cải lương, chúng đă bị "CSBV xúi ăn cứt gà" khi chứng kiến dân miền Bắc phải ăn cây chuối non, củ chuối, ngô khoai trộn với cám lợn... trong khi chúng phải vượt trường sơn ra Bắc bỏ mạng không ít v́ bệnh tật, bom đạn... khi trở về Nam hoạt động th́ như bị đưa vào địa ngục, bom đạn chết chóc, bệnh tật, tơi bời... gia đ́nh chúng c̣n phải tiếp tế gạo, tiền, thuốc men,xe đạp, vải xồ... một dấu hỏi rất to lớn cho tất cả những người đi tập kết: ai cần ai giải phóng? Hồi chánh th́ cả gia đ́nh sẻ bị thủ tiêu... Bọn này như kẻ đă lở ăn phải bă độc chỉ chờ ngày chết, 1968 bị CSBV tung vào cuộc tổng tấn công, đám MTGPMN này bị nướng gần 20.000 người du kích, dân công... đó là cách tiêu diệt thành phần có thể chống đối chúng, đợt 2 năm 1968 MTGPMN này bị nướng gần 5000 mạng người.

==================GƠ TIẾNG VIỆT==================== ==
Hảy thể hiện ḿnh là người Việt bằng cách viết tiếng Việt:
Gơ Tiếng Việt Có Dấu Online từ Mọi Nơi và Mọi Máy PC hay Apple/Mac
http://angeltech.us/viet-anywhere/

ez4me 09-04-2012 13:42

Cám ơn phokhuya, bài post hay quá

thuzdam 09-04-2012 17:32

tôi hoàn toàn đồng ư với phokhuya về bài post nầy ,v́ tôi là dân bến tre( xa thới thuận ) tôi đả chứng kiến chuyện nầy ,mấy năm đó xác chết trôi sông nhiều c̣n hơn là rong biển nửa ,cái nầy là 100 phần 100 có thiệt ,trên thế gian nầy không có cái ǵ mà khốn nạn hơn cái đám CS nầy đâu ,chúng c̣n gạt dân xuống ghe gom hết vàng rồi cho đi ,nhưng trong ghe không có cái ǵ để sống trên biển cả ,cuối cùng th́ dân đen phải quay vào bờ cho chúng nó bắt nhốt c̣n hơn là chết đói trên biển ,tội ác của lủ súc sanh nầy kể không bao giờ hết được V.V.V.

5com 09-04-2012 18:42



CÁI NÀY C̉N HƠN GẤP NGÀN LẦN:

Công an xă Kim Nỗ đánh chết người bằng dùi cui và c̣ng số 8

http://vietsn.com/forum/showthread.php?t=574561

son596 09-04-2012 20:26

Đừng tin những ǵ Việt cộng bịa đặt, mà nh́n kỷ những ǵ Việt cộng làm để căm thù Việt cộng. VNCH thời đó đă là một nước văn minh. Chứ không mang rợ như VC thời đó cũng như bây giờ.

nguoidan 09-04-2012 20:40

Thằng chó đẻ trần hồng xạo. Nó nói bác hồ nó bị tiêu mất mà về đẻ ra một lũ quái thai à.

mylinhdothi 09-05-2012 00:36

Thx phokhuya .:)

simba2007 09-05-2012 01:32

Quote:

Nhung tro` nay` VNCH con` thua viet cong ban' nuoc' xa..
dung`nghe nhung gi`vc viet'. nhin`ky nhung gi` vc lam`.

funnyboy_vbf 09-05-2012 02:25

dit lon me may thang saigon75 chung may se bi y nhu vay khi cai che do cho ghe cong san sup do do, sap roi , dit lon me may , hay doi day.


All times are GMT. The time now is 11:46.

VietBF - Vietnamese Best Forum Copyright ©2005 - 2025
User Alert System provided by Advanced User Tagging (Pro) - vBulletin Mods & Addons Copyright © 2025 DragonByte Technologies Ltd.

Page generated in 0.09447 seconds with 8 queries