![]() |
CHIẾC BÔNG TAI BỊ MẤT
1 Attachment(s)
Mikhail luôn cho ḿnh là người sống có nguyên tắc. Anh không bao giờ để lại tiền boa, không bao giờ cho vay, và không bao giờ cho người đi quá giang. Anh luôn khẳng định rằng nếu người ta quyết định đi nhờ xe, th́ đó là việc của họ. Và anh không có trách nhiệm cho bất cứ ai vào xe của ḿnh. Anh đă luôn cư xử như vậy cho đến cái ngày kỳ lạ đó. Anh đi công chuyện đến vùng này. Trời đă sẩm tối, đáng lẽ có thể thuê khách sạn để nghỉ lại nhưng Mikhail quyết định đi về nhà ngay và luôn. Hơn nữa, v́ hôm đó là thứ Sáu, và thời điểm tốt nhất để bắt đầu cuối tuần là thức dậy trên giường của ḿnh chứ không phải trong pḥng khách sạn. Chính v́ vậy, khi kư xong hợp đồng với khách hàng, anh ngồi ngay vào sau vô lăng của chiếc xe kiểu Lifan và lên đường. Tiếng nhạc vui tươi phát ra từ máy thu thanh và ly cafe ấm đang sóng sánh trong ngăn đựng cốc bên phải vô lăng là người bạn đồng hành trung thành trong những chuyến đi đường dài. Mikhail nh́n chằm chằm vào con đường trước mặt, mơ ước duy nhất một điều là trở về nhà càng sớm càng tốt. Mặc dù buổi tối mùa hè thường kéo dài, nhưng hôm nay trời tối rất nhanh. Chỉ trong nửa giờ trời đă trở nên tối đen như hũ nút và tầm nh́n của Mikhail chỉ giới hạn trong ánh đèn pha. Đột nhiên, một bóng người vẫy tay xin quá giang xuất hiện ngay trước xe. Một cô gái mặc quần short jeans và áo phông trắng xuất hiện như từ trong hư không. - Chết tiệt, - Mikhail vừa bật ra câu chửi thề vừa vội đạp phanh. Chiếc xe bị thắng gấp trượt một đoạn trên đường. - Chào buổi tối, - cô gái gơ vào cửa sổ phía bên phụ. - Anh cho em quá giang đến Petrovka được chứ? - Tôi không cho đi nhờ xe đâu, - chàng trai cắn cảu. - Cô hăy nói lời cảm ơn rằng tôi đă không đi nhanh, chứ không th́ cô đă thành một đống bầy nhầy rồi! - Sẽ không có chuyện đó đâu, - cô gái lạ mặt mỉm cười để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp. - Vậy, anh sẽ cho em đi nhờ chứ? Mikhail thất vọng nín thinh. Nếu là ban ngày, anh thậm chí sẽ không dừng lại mà chỉ lái xe đi qua. Nhưng giờ lương tâm anh đă lên tiếng - để lại một cô gái mà anh suưt đâm phải trên đường ban đêm tối thiểu là việc không nên làm. - Em chỉ đến Petrovka thôi, - cô nh́n anh như cầu xin. - Thôi được, cô vào nhanh lên, tôi chịu cô rồi, - Mikhail phẩy tay, chỉ vào ghế phụ bên cạnh. Không phải mời đến hai lần, trong nháy mắt cô gái đă ngồi yên vị trên ghế như không có chuyện ǵ xảy ra, vừa ngồi vừa ngó nghiêng khoang xe. Mikhail rất ngạc nhiên khi nhận thấy cô gái thậm chí c̣n không mang theo túi hay ba lô. - Tôi là Mikhail, - anh tự giới thiệu và lái xe ra đường. - C̣n em là Nastya, bố mẹ em ở Petrovka. Em cần về nhà bố mẹ. Anh và cô đi trong yên lặng một lúc. Bên ngoài trời bắt đầu mưa, những tia chớp lóe lên ở phía xa xa. Thời tiết bắt đầu trở xấu. Mikhail tự trách ḿnh v́ một phút yếu đuối, v́ thế mà giờ đây anh sẽ phải ghé vào cái vùng Petrovka đầy những chuyện thị phi. Nghĩa là về đến nhà phải mất thêm nửa giờ nữa. - Làm thế nào cô ra được đến đường, Nastya? - Mikhail quyết định thử bắt chuyện với cô gái. C̣n khoảng ba mươi cây số nữa mới đến Petrovka và sẽ thật là rất lạ nếu cả hai người chẳng nói chuyện ǵ với nhau. Hơn nữa, Mikhail thực sự quan tâm đến việc Nastya làm thế nào lần ṃ ra đến đường cao tốc, khi ngôi làng gần nhất cách đó tối thiểu cũng phải mười lăm cây số dù về phía bên trái hay bên phải đường. Chẳng lẽ cô đi bộ trong bóng tối? Thật là một cô gái cam đảm. - Vâng, chính em cũng không hiểu làm cách nào ḿnh ra được đến đường cao tốc, - Nastya phẩy tay rồi vuốt mái tóc dài lượn sóng của ḿnh. - Em đạp xe từ Davydovka, và trời bỗng nhiên trở tối. - Xe đạp của cô để đâu? - Mikhail nhăn mặt tỏ ra khó chịu. Biết đâu cô bạn đồng hành đột nhiên nhờ anh quay lại để lấy chiếc xe đạp bị bỏ lại ở đâu đó bên đường th́ sao? Nhưng Nastya không nói ǵ. Có thể cô không nghe thấy câu hỏi, hoặc có thể cô suy nghĩ nên trả lời thế nào. - Giang hồ đồn đại rằng ở vùng nhà cô xảy ra nhiều chuyện kinh khủng lắm, - Mikhail lại cố gắng bắt chuyện. Sau một ngày dài làm việc, anh bắt đầu cảm thấy gà gật và hy vọng bằng cách tṛ chuyện sẽ phần nào thoát khỏi t́nh trạng này. Có rất nhiều tin đồn về vùng Podovinsky. Có người nói rằng nhiều người ở đây bị mất tích, có người nói rằng ở đây có cánh cửa sang thế giới bên kia, và có người khẳng định rằng con đường giữa Petrovka và Davydovka đang được người ngoài hành tinh sử dụng. - Cô không cảm thấy sợ khi đi một ḿnh ban đêm à? Cô bạn đồng hành lắc đầu. - Chẳng có ǵ đáng sợ, nhưng trên đường có rất nhiều nấm. Người ta thường nói này nói nọ, cái ǵ cũng tin, đủ thứ chuyện! C̣n em sau một tuần nữa sẽ làm đám cưới, cả cuộc đời của em c̣n ở phía trước. - Chà, xin chúc mừng cô, phải vậy chứ, - Mikhail mỉm cười nhưng vẫn chăm chú nh́n đường. Mưa ngày càng lớn và tầm nh́n trở nên rất kém. Anh phải giảm tốc độ để không gặp rủi ro lần nữa. Có cảm giác như đáng lẽ ra đă phải nh́n thấy ánh đèn ở Petrovka, nhưng phía trước vẫn là một đám sương mù dày đặc mờ ảo. - Cảm ơn anh. Em cứ chờ măi Petya ngỏ lời cầu hôn. Và tháng trước, cuối cùng anh ấy đă quyết định, - Nastya mở lời. - Anh ấy đă tặng em đôi bông tai để đính hôn, nếu không th́ em cũng không đeo nhẫn. Trên quăng đường c̣n lại đến Petrovka, cô gái chia sẻ những dự định về một đám cưới sắp tới. Cô miêu tả bộ trang phục cô dâu và kể cho anh nghe về cách trang trí khán pḥng tổ chức tiệc cưới mà trước đây là một câu lạc bộ cũ của làng Petrovka. Cuối cùng, họ cũng đă đến Petrovka. Hóa ra đó là một ngôi làng lớn với mấy con đường khá rộng răi. Sau khi rẽ khỏi đường nhựa, Mikhail ngay lập tức thấy ḿnh đang ở giữa làng. - Đó, rẽ bên trái, tới ngôi nhà có cổng chạm trổ màu xanh lá cây. Nhà số năm, - Nastya nhanh miệng chỉ đường. - Anh dừng ở đây. Anh cầm cái này coi như lời cảm tạ của em. Mikhail chưa kịp dừng xe bên ngôi nhà mà cô chỉ, th́ cô đă đặt một vật lên tap lô và nhảy ra khỏi xe. “Có lẽ bố mẹ đang rất mong đợi vị lữ khách về muộn này” - anh bật cười rồi liếc nh́n những ô cửa sổ đang sáng đèn của ngôi nhà mà anh vừa dừng lại bên cạnh. Mikhail quờ tay trên mặt lớp nhựa nhám đầy bụi trước mặt để xem Nastya đă bỏ lại ǵ ở đó. Đó là một chiếc bông tai bằng vàng. Mikhail phải bật đèn lên để nh́n rơ hơn. Như vậy là Nastya quyết định trả ơn anh bằng chính đôi bông tai mà vị hôn phu đă tặng cô. Một viên đá xanh to lóng lánh trong ánh đèn đùng đục. Có lẽ nó có giá trị không nhỏ. - Cô ấy làm thế nào bây giờ, nếu như đôi bông tai thiếu mất một chiếc? Mikhail cảm thấy đơn giản là không thể lấy một vật đắt tiền như vậy. Anh thở dài một cái rồi bước xuống xe và đi về phía ngôi nhà. Lần đầu tiên anh cho người đi nhờ xe và gặp ngay những rắc rối như vậy... Anh cố nh́n qua cửa sổ, nhưng qua tấm rèm cửa màu xanh-trắng chỉ có thể thấy một bóng đèn trên trần nhà. Mikhail gơ nhẹ vào tấm kính. Suy cho cùng, Nastya vừa mới vào nhà, và do đó anh khó có thể làm mọi người trong nhà thức giấc. Tấm rèm lay động và đằng sau cửa kính hiện ra một khuôn mặt một bà lăo không lấy ǵ làm vui vẻ. - Anh muốn ǵ? - Cháu muốn gặp cô Nastya, cô gái vừa xuống xe và cháu... quên phải nói với cô ấy chuyện này... - Mikhail cất tiếng mà không biết phải giải thích về sự đường đột của ḿnh sao cho hợp lư. - Anh chở ai đến đây? - bà lăo chợt tái mặt và nh́n anh chằm chằm như thể nh́n thấy bóng ma trước mặt. - Một cô gái, cô ấy đi từ Davydovka. Chính xác hơn là cô ấy đă đi bộ... Nói chung, điều đó không quan trọng. Bác có thể gọi cô ấy ra được không? Sau lưng bà lăo xuất hiện một ông lăo tóc hoa râm và cắn cảu hỏi: - Anh t́m Nastya? - và khi thấy anh gật đầu đáp lại ông liền nói như ra lệnh. - Nào, vào nhà đi. Mikhail rụt rè đi về phía mái hiên. Điều anh muốn làm bây giờ là vào chơi một chút. Có lẽ, chủ nhà muốn mời anh một ly trà để cảm ơn anh đă đưa người thân của họ về đây. - Cô Nastya đó trông như thế nào? - ông già nghiêm nghị hỏi ngay khi Mikhail vừa bước qua cửa nhà. C̣n bà lăo ngồi bên bếp ḷ, thở dài rồi dùng hai bàn tay bưng mặt. - À, là thế này... Cô ấy trông xinh và rất trẻ, tóc màu sáng,... Vâng, đă có chuyện ǵ xảy ra ạ? - Chuyện là Nastya nhà chúng tôi đă mất được năm năm rồi, - ông già giải thích sau khi ngồi xuống chiếc ghế băng gần đó. - Hôm nay là ngày giỗ của nó. - Ǵ ạ? Thế c̣n ai là người mà cháu... - Mikhail trợn tṛn mắt tỏ vẻ hết sức kinh ngạc và vô t́nh bóp chặt chiếc bông tai trong tay. Chuyện là đă xảy ra một vụ tai nạn kinh hoàng trên con đường giữa hai ngôi làng cách đây mấy năm, đúng vào ngày cưới. Bạn của chú rể điều khiển xe nhưng bị mất lái, chiếc xe lao xuống mương. Đôi vợ chồng trẻ không có cơ hội sống sót, sau đó họ được chôn chung một huyệt. - Thời tiết hôm đó rất xấu, đường trơn như đổ mỡ. Con gái nhà chúng tôi đấy, - bà già chỉ vào một bức ảnh treo trên tường. Không c̣n nghi ngờ ǵ nữa, đó chính là Nastya. Mikhail cảm thấy choáng váng. Anh đi đến bên bàn ăn và im lặng đặt chiếc bông tai bằng ngọc lục bảo rất đẹp lên đó. - Chắc chắn là cháu nên để lại vật này cho ông bà, - anh im lặng một chút rồi nói bằng một giọng khàn khàn. Ông bà chủ nhà đưa mắt nh́n nhau. - Chúng tôi đă không t́m thấy một chiếc bông tai, - bà già th́ thầm. - Nastya đă đeo hai chiếc bông tai ngày hôm đó, Petya đă tặng chúng cho con bé. *** Thật là huyền bí. Cô gái ma quyết định nhờ Mikhail đưa chiếc bông tai về nhà bố mẹ, như thể cô biết chắc rằng anh sẽ không bao giờ giữ lại nó làm của riêng. Bản tính nguyên tắc mà anh rất tự hào đă làm đúng chức phận của nó, và "châu đă về Hợp phố". Sau này Mikhail măi không thể trả lời được câu hỏi của chính ḿnh: tại sao anh lại dừng xe vào đúng buổi tối hôm đó? Rơ ràng, không phải mọi thứ trên thế giới này lúc nào đều có thể giải thích một cách logic; có những hiện tượng siêu nhiên không bao giờ có thể giải thích được. Nhưng bây giờ anh luôn cho người đi quá giang. Ai biết được, có thể có người nào đó thực sự cần đến sự giúp đỡ của anh. VietBF@sưu tập |
| All times are GMT. The time now is 00:43. |
VietBF - Vietnamese Best Forum Copyright ©2005 - 2025
User Alert System provided by
Advanced User Tagging (Pro) -
vBulletin Mods & Addons Copyright © 2025 DragonByte Technologies Ltd.