![]() |
Bữa Cơm Chiều Có Vị Đắng
1 Attachment(s)
Nắng chiều rải những vệt vàng vọt qua ô cửa sổ, tô điểm cho căn bếp vốn đã ấm cúng của gia đình bà Lan. Thế nhưng, không khí trong đó lại đặc quánh sự căng thẳng. Mai, cô con dâu mới về được hơn nửa năm, đang cặm cụi thái rau, sống lưng thẳng tắp như để chống đỡ thứ áp lực vô hình từ phía sau. Bà Lan, mẹ chồng của Mai, ngồi ở bàn ăn, tay mân mê chiếc điện thoại cũ. Thi thoảng, bà lại liếc nhìn Mai, rồi buông một câu bâng quơ: "Con gái nhà người ta khéo léo, đảm đang từ bé. Về nhà chồng là đâu vào đấy hết. Chả bù cho...". Bà bỏ lửng câu nói, nhưng Mai biết rất rõ "chả bù cho" ai. Tim cô lại thắt lại. Mai vốn là một cô gái thành phố, được ba mẹ cưng chiều từ nhỏ. Việc bếp núc, nội trợ cô cũng biết, nhưng không thể "tinh thông" như những gì bà Lan mong đợi. Ngay từ ngày đầu về làm dâu, Mai đã cảm nhận được sự khác biệt giữa kỳ vọng của mẹ chồng và thực tế của bản thân. "Sao con thái dưa chuột dày thế kia? Phải thái mỏng tang, để khi trộn gỏi nó mới thấm gia vị chứ!" – Bà Lan nhắc nhở, giọng đều đều nhưng từng chữ như cứa vào tai Mai. Mai cố gắng nặn ra một nụ cười: "Dạ, con sẽ rút kinh nghiệm ạ." Chưa dứt lời, tiếng chuông điện thoại của Mai reo vang. Là Hùng, chồng cô. Anh gọi báo sẽ về muộn vì có việc đột xuất ở cơ quan. Mai vừa nghe máy xong, bà Lan đã lên tiếng: "Giờ giấc làm việc của thằng Hùng lạ nhỉ? Hồi xưa bố nó đi làm, cứ đúng 5 giờ chiều là có mặt ở nhà rồi." Mai hiểu rằng mẹ chồng đang ngầm trách móc mình không biết cách "giữ chân" chồng ở nhà. Cô chỉ biết im lặng. Những lời lẽ của bà Lan, dù không trực tiếp nặng nề, nhưng lại như những giọt nước tí tách nhỏ giọt, từ từ khoét sâu vào tâm hồn Mai. Bữa cơm chiều hôm ấy, chỉ có hai mẹ con. Bà Lan ăn rất ít, thi thoảng lại thở dài. Mai cố gắng gắp thức ăn vào bát mẹ chồng, nhưng bà chỉ gạt nhẹ ra. "Con ăn đi, mẹ không đói." Khi Hùng về đến nhà, đã gần 8 giờ tối. Anh vừa bước vào đã thấy không khí nặng trĩu. Mai đang dọn dẹp bát đĩa, còn bà Lan thì ngồi xem tivi với vẻ mặt cau có. Hùng nhìn vợ, ánh mắt dò hỏi. Mai chỉ lắc đầu nhẹ. "Mẹ ơi, con về rồi ạ!" Hùng cố gắng phá tan bầu không khí. Bà Lan quay lại nhìn con trai: "Về muộn thế à? Vợ con nấu cơm xong, dọn dẹp xong hết rồi đấy." Hùng hiểu ý mẹ, anh nhìn Mai với ánh mắt áy náy. "Tại con có việc đột xuất, con xin lỗi mẹ, xin lỗi vợ." Mai chỉ muốn chạy ào vào phòng, trốn khỏi những ánh mắt, những lời nói bóng gió. Cô biết, Hùng ở giữa cũng khó xử. Anh yêu mẹ, và cũng thương vợ. Nhưng có những rào cản vô hình, những định kiến đã ăn sâu vào tâm trí, khiến mối quan hệ mẹ chồng - nàng dâu cứ mãi chênh vênh. Đêm đó, Mai nằm bên cạnh Hùng, nước mắt cứ thế lăn dài. Cô thì thầm: "Em không biết mình phải làm gì nữa, anh ạ. Mẹ luôn cảm thấy em không đủ tốt." Hùng ôm chặt vợ vào lòng: "Đừng nghĩ nhiều em ạ. Mẹ chỉ hơi khó tính thôi. Anh tin thời gian sẽ làm mọi thứ tốt đẹp hơn." Nhưng Mai biết, "thời gian" là một khái niệm mơ hồ. Mỗi ngày trôi qua, cô lại càng cảm thấy lạc lõng trong chính ngôi nhà của mình. Tiếng bát đũa va vào nhau trong bếp, mùi thức ăn quen thuộc, và cả những câu nói bâng quơ của mẹ chồng... tất cả đều trở thành nỗi ám ảnh. Mai tự hỏi, liệu có bao giờ cô có thể thực sự cảm thấy mình là một phần của gia đình này không? Hay cô sẽ mãi mãi là "cô con dâu thành phố", vụng về và không bao giờ đủ tốt trong mắt mẹ chồng? Bữa cơm chiều hôm ấy, và những bữa cơm tương tự trong tương lai, dường như vẫn sẽ mang một vị đắng khó nuốt trôi. VietBF@sưu tập |
| All times are GMT. The time now is 11:07. |
VietBF - Vietnamese Best Forum Copyright ©2005 - 2025
User Alert System provided by
Advanced User Tagging (Pro) -
vBulletin Mods & Addons Copyright © 2025 DragonByte Technologies Ltd.