![]() |
Tôi 60 tuổi rồi. Và nói thật, tôi chẳng thích ai đến nhà ḿnh nữa
1 Attachment(s)
Tôi sống một ḿnh cũng nhiều năm rồi. Càng già, tôi càng nhận ra ḿnh cực kỳ ngại tiếp khách. Hồi trẻ không phải vậy đâu. Ngày xưa tôi ham vui lắm, thích bày vẽ đón tiếp mọi người. Hồi đó tôi nghĩ nhà là phải mở toang cửa, bếp núc phải thơm phức mùi thức ăn, tiếng cười nói, chuyện tṛ phải rôm rả tới tận khuya. Tôi thích tự tay dọn cái bàn thật lớn, chạy ngược chạy xuôi bưng bê, chỉ cần thấy mọi người vui vẻ là tôi hạnh phúc. Mệt th́ có mệt thật, nhưng mà vui, v́ thấy ḿnh c̣n có ích. Nhưng giờ th́ khác hẳn. Qua năm tháng, tôi coi cái nhà như một "vùng cấm" riêng tư, không muốn ai bước chân vào nữa. Ngay cả người thân cũng thế, dù họ có ư tốt đi chăng nữa. Cứ nghe tiếng chuông điện thoại rồi ai đó bảo: "Tí nữa tụi em ghé thăm anh nhé" là tôi thấy nặng trĩu cả lồng ngực. Trong đầu hiện lên hàng tá câu hỏi: "Đến làm ǵ? Ở bao lâu? Rồi ḿnh phải nói ǵ, làm ǵ bây giờ?". Chỉ muốn t́m cách trốn đi, hay kiếm cớ ǵ đó để từ chối. Tôi nhận ra sự xuất hiện của bất kỳ ai cũng làm đảo lộn sự cân bằng của ḿnh. Ở nhà tôi, mọi thứ đều có chỗ của nó. Từ cái tách, cái chén đến quyển sách đều nằm đúng vị trí tôi muốn. Đó là cái trật tự riêng của tôi. Thế rồi ai đó đến, đặt cái ly sai chỗ, ngồi vào cái ghế bành của tôi, tự ư mở ṿi nước hay tủ lạnh... Với người khác th́ chuyện đó nhỏ xíu, nhưng với tôi, cảm giác như cả thế giới của ḿnh bị xáo trộn, như bị ai đó bóp nghẹt không khí để thở vậy. Với con cái th́ có hơi khác một chút. Tôi cũng mong tụi nó, cũng nhớ tụi nó. Nhưng mà... cứ hễ tụi nó tới là tôi lại lo: Không biết chúng nó có thoải mái không, đồ ăn có hợp khẩu vị không, nhà cửa có bừa bộn quá không? Lúc nào tôi cũng căng như dây đàn. Để rồi đến khi tụi nó ra về, tôi mới thở phào nhẹ nhơm. Lúc đó tôi mới được là chính ḿnh, được mặc cái áo choàng cũ kỹ đi loanh quanh, ngồi lặng lẽ trong bếp nhâm nhi tách trà, nh́n ra cửa sổ mà không phải vội vă ǵ cả. Tôi hiểu là càng già, năng lực giao tiếp của ḿnh càng cạn kiệt. Có người ở nhà là phải nói, phải cười, phải giữ kẽ, phải đóng vai "chủ nhà hiếu khách". Tôi mệt mỏi với cái vai đó lắm rồi, không c̣n sức để giả vờ niềm nở khi trong ḷng đang thấy trống rỗng hay kiệt sức. Tôi thấy b́nh yên nhất là khi ở một ḿnh. Muốn nói chuyện th́ gọi điện cho con, muốn gặp bạn th́ ra quán cà phê, muốn thư giăn th́ ra công viên. C̣n ở nhà ư? Đừng ai đến th́ hơn. Có lúc tôi nghĩ ḿnh có vấn đề, hay là ḿnh trở nên máu lạnh, cô độc quá rồi? Nhưng cuối cùng tôi hiểu ra: Đây không phải bệnh tật, cũng chẳng phải tính khí thất thường. Đó là quyền của tôi. Tôi có quyền bảo vệ không gian riêng của ḿnh. Cái nhà là tấm gương phản chiếu con người tôi, là nơi tôi được sống thật nhất mà không phải diễn cho ai xem. Tôi có quyền quyết định ai được bước qua cánh cửa đó. Và phần lớn thời gian, câu trả lời của tôi là: Chẳng ai cả. Người ta hay dọa: "Sống thế rồi chết cô độc đấy". Th́ tôi cũng đang sống một ḿnh đây thôi, nhưng trong cái sự một ḿnh đó, tôi t́m thấy sự b́nh yên. Ừ th́ đôi khi cũng muốn có người tṛ chuyện, muốn được ôm ai đó, nhưng tôi có nhiều cách khác để kết nối với xă hội mà. C̣n cái nhà này, tôi muốn giữ nó cho riêng ḿnh. Có lẽ người ta nh́n vào sẽ thấy kỳ cục, bảo là "già nên khó tính, lầm ĺ". Hay ngược lại, có lẽ đó mới là sự trưởng thành. Tôi đă dành cả đời để sống v́ người khác, nấu nướng, đón tiếp, làm vui ḷng thiên hạ rồi. Giờ tôi muốn sống cho ḿnh. Tôi tự hỏi: Đây là dấu hiệu của sự cô đơn, mệt mỏi, hay đơn giản chỉ là một mong muốn tự nhiên ở cái tuổi này – cái khát khao được bảo vệ thế giới riêng của ḿnh và không muốn cho bất kỳ ai bước vào quấy rầy nữa? VietBF@sưu tập |
| All times are GMT. The time now is 07:05. |
VietBF - Vietnamese Best Forum Copyright ©2005 - 2025
User Alert System provided by
Advanced User Tagging (Pro) -
vBulletin Mods & Addons Copyright © 2025 DragonByte Technologies Ltd.