![]() |
CÂU CHUYỆN VỀ L̉NG TỰ TRỌNG VÀ CÁCH GIỮ PHẨM GIÁ CHO NGƯỜI KHÁC
1 Attachment(s)
Tôi nói dối ông chủ tôi mỗi ngày.
Năm nay tôi 72 tuổi. Là một chức sắc trong Nhà thờ, đóng thuế đàng hoàng và chưa bao giờ tôi bị phạt nguội lần nào. Tuy nhiên, nếu tôi không chia sẻ câu chuyện này, chắc không thể ai biết. Trong suốt 9 năm qua, tôi đă và đang chơi một tṛ "lừa đảo" ngay dưới mũi của Ban quản lư Tiệm đồ cũ "Cơ hội thứ hai" này. Nếu họ biết được, họ sẽ đuổi việc tôi ngay lập tức, chẳng kịp cho tôi cởi cái tạp dề ra. Nhưng tôi kệ. Bởi v́, trong một xă hội cứ thích tước đoạt đi ḷng tự trọng của người khác, th́ tôi đă t́m ra cách để trả lại nó cho họ. Công việc của tôi khá đơn giản: Phân loại đồ quyên góp. Tôi dán nhăn giá cho quần jeans, mấy cái áo khoác mùa Đông nặng chịch, mấy đôi giày bảo hộ c̣n dùng tốt... Hầu hết khách hàng qua lại Tiệm chẳng thèm nh́n tôi. Đối với họ, tôi chỉ là một phần của cảnh vật: Một ông già lụ khụ, mắt đeo kính, tay bị đau khớp, run run, cứ cắm cúi định giá mấy món đồ có mùi băng phiến và mùi kư ức của người lạ. Nhưng cái việc vô h́nh này lại có cái lợi của nó. Nó cho phép tôi nh́n thấu hết mọi thứ. Tôi thấy mấy bà mẹ đơn thân cứ so đi so lại giá đôi giày đi học của con với tiền mua thức ăn. Tôi thấy mấy chú cựu chiến binh cứ nh́n chằm chằm vào bộ vest họ cần để đi phỏng vấn, nh́n vào cái ví tiền rồi lặng lẽ quay lưng đi. Và tôi nhớ nhất là cậu bé đó. Lúc đó vào khoảng giữa tháng 11, ở cái thị trấn rỉ sét, lạnh lẽo của chúng tôi. Gió lùa qua phố sắc lạnh như dao cắt. Cậu bé bước vào với cái áo nỉ mỏng dính, đến nỗi có thể nh́n rơ cái áo thun bên trong. Cậu chắc chưa tới 14 tuổi. Gầy g̣, run cầm cập, với cái nh́n vô hồn. H́nh dung cậu không khác ǵ những đứa trẻ bị xă hội bỏ rơi quá nhiều lần. Cậu bé đi thẳng đến khu áo khoác. Cậu t́m thấy một chiếc áo parka xanh hải quân, rất ấm, hàng hiệu, gần như mới. Giá là 25 đôla. Nghe th́ bèo, nhưng đối với cậu chắc là cả một gia tài. Tôi lén nh́n. Cậu chạm vào ống tay áo, như muốn cảm nhận hơi ấm mà chiếc áo hứa hẹn sẽ là của ḿnh. Cậu nh́n cái nhăn giá. Vai cậu xịu xuống khoảng chục phân. Cậu không rên rỉ, không than thở. Sau đó, cậu cẩn thận treo chiếc áo lại chỗ cũ và đi thẳng ra cửa. Tim tôi đập th́nh thịch. Tôi không thể đơn giản là cho chiếc áo mà không lấy đồng nào. Tôi học được rằng, việc bố thí có thể sẽ mang lại vị đắng cho những người đang cố gắng tồn tại. Nếu bạn đưa tiền bố thí, họ sẽ cảm thấy ḿnh nhỏ bé, thấp hèn. Họ cảm thấy ḿnh như một hoàn cảnh cần xă hội giúp đỡ. Không ai mách bảo, đột nhiên, tự tay tôi cầm chiếc áo và mang ra quầy tính tiền. Tôi đứng ngay trước mặt cậu bé, như vẻ chặn cậu đứng lại. - "Ê, nhóc," tôi gọi. Bị bất ngờ, cậu đứng khựng lại, bối rối và có vẻ như đang t́m cách chạy trốn. - "Con không ăn cắp ǵ hết!", cậu nói giọng lo sợ. - "Ông biết," tôi gằn giọng như đang đóng vai ông già khó tính. "Đừng sợ. Có phải cậu đang muốn cái áo này phải không? Đúng không? Nhưng, nó bị lỗi. Cái khóa kéo dưới cùng nó bị kẹt. Mà theo quy định của Tiệm, bất cứ đồ hàng nào bị lỗi th́ đều không thể bán với giá quá 3 đôla. Thế cháu có 3 đôla không?" Cậu bé nh́n tôi bối rối. - "Nhăn ghi 25 đôla cơ mà, ông?" - "Nhăn ghi sai đấy," tôi nói dối, giật phắt cái nhăn đi. - "Ông là người quản lư kho. Nó chỉ 3 đôla. Cháu lấy hay không để ông quăng nó đi?" Cậu bé do dự, ḍ xét gương mặt tôi xem có bẫy biếc ǵ không. Rồi nó lục túi, lôi ra 3 tờ tiền lẻ 1 đôla nhăn nhúm. - "Dạ, có," cậu bé nói nhỏ. "Con lấy." Rồi, cậu mặc chiếc áo vào ngay lập tức. Kéo khóa lên tận cổ — khóa vẫn hoạt động trơn tru, dĩ nhiên rồi — và dướn thẳng người lên. Lúc này, trông cậu không c̣n là một cậu bé chỉ cách đây ít phút co ro v́ lạnh. Mà, trông cậu như một thanh niên vừa mới trúng mánh một phi vụ hời. Trông cậu có vẻ như được ai đó che chở! - "Cảm ơn ông," cậu nói. - "Quy định của Tiệm hàng vậy thôi," tôi lầm bầm, rồi quay lưng đi để cậu không thấy đôi mắt tôi hơi ướt. Mọi chuyện bắt đầu từ đó. Nhiều năm qua, cái "quy định của Tiệm hàng" đó đă trở thành vũ khí bí mật của tôi. Khi bà Miller, một góa phụ sống bằng đồng lương hưu ít ỏi, cần một cái máy nướng bánh ḿ mới nhưng chỉ có 5 đôla trong túi, th́ cái máy 20 đôla bỗng nhiên bị dán nhăn là "Dây điện bị hở". Khi một ông bố trẻ cần đôi giày bảo hộ để bắt đầu công việc xây dựng đầu tiên, tôi tự động "Giảm giá đặc biệt sáng thứ Ba". Tôi luôn ghi nhớ trong đầu. Tôi sẽ tự bỏ tiền túi bù vào nếu tiền mặt bị hao hụt, hoặc tôi sẽ gian dối khai báo những món đồ đó là "Không bán được hoặc Đă tiêu hủy" trong hệ thống. Tôi cũng sợ bị phát giác lắm chứ! Thế rồi một buổi chiều, một người phụ nữ đeo khăn choàng cashmere đă bắt quả tang tôi. Cô ta thấy tôi bán một chiếc xe đẩy em bé gần như mới tinh cho một cô gái trẻ đang đắn đo với giá 10 đôla. Khi cô gái đi khỏi, người phụ nữ đó bước đến gần tôi. Tôi chuẩn bị tinh thần sẽ bị mắng té tát hoặc bị dọa gọi Quản lư. Thế nhưng, cô ta lại đặt một tờ 100 đôla gấp gọn lên quầy. - "Thưởng khen cho mấy cái 'sai sót kiểm kê' của ông," cô ta nháy mắt vẻ tán thưởng. Và câu chuyện này bắt đầu lan tỏa. Một cách kín đáo. Những khách quen bắt đầu hiểu ư. Họ không bao giờ thổ lộ thành lời. Họ mua một đồ vật trị giá 5 đôla và đổi lại, họ đưa tôi tờ 20 đôla, rồi nói: "Giữ lại tiền thối cho lần sau nhé. Hệ thống gặp trục trặc!" Tôi và khách hàng thân thiện dần dà đă tự h́nh thành một quy ước trao đổi hàng hóa luật bất thành văn một cách bí mật mà chủ đích của quy ước này là chỉ dựa trên phẩm giá. Chúng tôi không bố thí. Chúng tôi đang cân bằng lại các cơ hội. Chuyện làm phúc đức sẽ cho ta cái kết không ngờ. Thứ Ba tuần trước, tiếng chuông cửa Tiệm kêu leng keng. Một người đàn ông bước vào. Cao lớn, vai rộng, mặc bộ đồng phục nhân viên cấp cứu chỉnh tề. Anh ta đi đứng tự tin, nhưng vào Tiệm không phải để mua sắm. Anh đi thẳng đến quầy của tôi. - "Ông là Arthur," anh ta hỏi như đă biết tôi từ lâu rồi. Tôi chỉnh lại kính. - "Đúng là tôi đây!" Anh ta cười. Và đột nhiên, tôi như nhớ lại h́nh ảnh cậu bé 14 tuổi gầy g̣ ngày nào mặc chiếc áo nỉ xám mỏng manh, rét run cầm cập. - "Ông c̣n nhớ cháu không?" anh ta nói. "Cách đây 10 năm, ông đă bán cho cháu cái áo parka xanh Hải quân. Lúc đó, ông đă nói cái khóa kéo nó bị hỏng!" Tôi cảm thấy như má ḿnh nóng ran. - "Xin lỗi. Tôi đă xử lư bán rất nhiều áo khoác, anh thông cảm cho." - "Ông Arthur ạ. Cái khóa kéo của cái áo parka đó không hề hỏng đâu!", anh ta nói như đinh đóng cột. Lúc đó, tôi thấy anh ta cúi xuống, giọng nghẹn lại v́ xúc động. - "Cháu biết ông nói dối. Ngay cả lúc đó cháu cũng đă biết. Nhưng cháu hiểu, ông đă không bắt cháu phải xin xỏ. Ông để cháu được mua nó với tư cách là một khách hàng, chứ không phải là một kẻ ăn xin. Và, khi rời khỏi cửa hàng, cháu đă tự hào v́ được xem như một người đàn ông đàng hoàng." Anh ta rút một phong b́ từ túi áo. - "Giờ cháu đă là một nhân viên cấp cứu rồi, ông ạ. Cháu làm nhiệm vụ cứu người. Nghĩ lại, chắc chắn cháu đă không qua nổi mùa Đông năm đó nếu như không có chiếc áo khoác ông dành cho cháu. Cũng có thể, lúc đó cháu không biết rằng có người đă thực sự lo lắng cho ḿnh." Anh ta đặt phong b́ lên quầy. - "Trong đây có 500 đôla," anh ta nói. "Ông dùng nó đi nhé. Cháu đă biết cái 'quy định của Tiệm hàng' của ông tốn kém như thế nào rồi." Tôi cảm động, bày tỏ sự cảm ơn và cố t́nh trả lại. - "Tôi không thể...", tôi nói. - "Cái này không phải cho ông," anh ta nói dứt khoát. "Mà, nó dành cho đứa trẻ nào đó run rẩy tiếp theo bước vào đây. Và, hăy đảm bảo rằng khóa kéo của cái áo tương tự cũng bị hỏng. Thế nhé, ông à." Rồi anh ta quay lưng bước đi, đầu ngẩng cao, ḥa vào ánh nắng mùa Thu. Như đă nói. Tôi năm nay đă 72 tuổi. Lưng đau, chân sưng vù sau mỗi ngày dài ở Tiệm hàng. Nhưng, suy đi tính lại, tôi có một công việc tuyệt vời nhất trên đời! P/s. Chúng ta đang sống trong một thế giới nói rằng giá trị của bạn phụ thuộc vào số tiền trong tài khoản. Người ta bảo nhau phải tự lực cánh sinh, ngay cả khi họ không có ǵ. C̣n tôi, tôi đă học được một điều quư giá trong cái Tiệm hàng bụi bặm, cũ kỹ này: Phẩm giá quan trọng hơn việc bố thí! Đôi khi, giúp đỡ một người không chỉ là cho họ thứ họ cần. Mà là cách bạn trao nó cho họ. Nếu bạn có thể giúp đỡ ai đó mà vẫn giữ được ḷng tự trọng của họ — nếu bạn có thể giúp họ mà không làm họ cảm thấy nhỏ bé — th́, không những bạn đă nuôi dưỡng thân thể họ mà bạn c̣n đang cứu rỗi cả tâm hồn họ nữa. V́ vậy, xét cho cùng, tôi sẽ tiếp tục nói dối. Tôi sẽ tiếp tục lách luật. Tôi sẽ tiếp tục bịa ra những quy định không hề tồn tại. Bởi v́, cái mác giá chẳng có ư nghĩa ǵ đâu. Điều quan trọng là người mặc nó... VietBF@sưu tập |
| All times are GMT. The time now is 06:42. |
VietBF - Vietnamese Best Forum Copyright ©2005 - 2025
User Alert System provided by
Advanced User Tagging (Pro) -
vBulletin Mods & Addons Copyright © 2025 DragonByte Technologies Ltd.