![]() |
MỘT ĐỜI MẸ – MỘT ĐỜI ÂN NGHIỆP
1 Attachment(s)
Người xưa nói: “Tu trăm kiếp mới chung thuyền, Tu ngàn kiếp mới chung ḷng mẹ con.” Không phải ngẫu nhiên mà một đứa trẻ lọt vào ṿng tay người mẹ này – mà không phải người khác. Trong giáo lư nhà Phật, đó gọi là nhân duyên. Là mối ràng buộc vô h́nh kéo hai con người xa lạ về gần nhau đến mức cùng chung nhịp thở. Mẹ và con gặp nhau trong kiếp này – không phải t́nh cờ, mà là một món nợ ân t́nh đă hẹn từ rất lâu. Chín tháng trong bụng, ba năm bồng ẵm, mười năm chăm nom, cả đời lo lắng. Nhưng Phật dạy: ân sinh thành – không đếm bằng năm tháng, mà bằng tận cùng khổ nhọc. Không có người mẹ nào sinh con ra mà “trọn vẹn vui”. Mỗi bào thai là một lần cơ thể chịu đau. Mỗi lần sinh nở là một lần đi ngang lằn ranh sinh tử. Từng giọt máu chảy, từng cơn mệt ră, từng đêm không ngủ… đều là nghiệp lành lớn nhất của đời một người phụ nữ. Người mẹ không sinh con – bằng thân xác. Mẹ sinh bằng phước đức tích từ bao kiếp. Có những người mẹ hiền – v́ đă từng đau đủ trong những đời trước. Có những người mẹ nhẫn nhịn – v́ từng học cách chịu đựng ở nhiều thân phận khác nhau. Có những người mẹ cam chịu – v́ trong tâm đă nguyện làm bến đỗ cho một linh hồn lạc lối. Và đứa con sinh ra – mang theo nghiệp duyên của chính ḿnh: Người đến để trả nợ yêu thương. Người đến để đ̣i nợ khổ đau. Người đến để thử thách ḷng nhẫn của mẹ. Người đến để làm tṛn một lời nguyện từ rất lâu trong quá khứ. Nhưng dù là trả hay đ̣i, Dù là phước hay nghiệp, Mẹ vẫn mở tay đón về, Không hỏi nguồn cội, Không xét đúng sai. Phật gọi đó là đại bi – ḷng thương không điều kiện. Mẹ thương con không cần lư do. Mẹ không đợi con tốt rồi mới thương. Mẹ không đợi con thành công rồi mới tự hào. Mẹ thương – từ trước khi con mở mắt. Người sống trên đời, có thể phát tâm từ bi với muôn người, nhưng chỉ có mẹ – là thương ta khi chưa kịp trở thành một con người hoàn chỉnh. Đó là phước lớn – không phải ai cũng có. Và cũng v́ thế, làm con, nếu chưa kịp báo hiếu – th́ đừng làm mẹ buồn. Nếu chưa trả được ân sâu – th́ đừng góp thêm khổ lụy. Mỗi câu cằn nhằn với mẹ – là một mũi dao găm vào nghiệp. Mỗi lần quay lưng – là một lần phước mỏng đi. Mỗi lời vô ơn – là tự tay cắt đứt một cội nguồn. Nhà Phật không nói “báo hiếu” bằng tiền. Nhà Phật dạy: Sống sao để mẹ được an ḷng – mới là hiếu. Không cần mâm cao cỗ đầy. Chỉ cần một câu hỏi han. Không cần quà đắt tiền. Chỉ cần một buổi về sớm. Không cần nói nhiều lời hoa mỹ. Chỉ cần đừng để mẹ rơi nước mắt mà không ai lau. Người con bất hiếu – không sợ trời. Người con vô ơn – trời không sợ. Bởi mất phước, không ai cứu được. Đến khi mẹ già, lưng c̣ng mắt mỏi, đi chậm, nói quên nói nhớ – chính là lúc quả trổ. Quả của bao đêm thức trắng. Quả của bao tiếng ho v́ gió lạnh. Quả của bao bữa nhường cơm cho con. Quả của bao lần cười, dù ruột thắt. Nếu c̣n mẹ – là c̣n gốc. Nếu mất mẹ – là mất một phần trời đất trong tim. Đừng để đến khi khấn Phật rồi mới nhớ mẹ. Đừng để đến khi thắp hương rồi mới thương. Phật không ở đâu xa. Phật ở trong gian bếp có mẹ nấu cơm. Phật ở trong mái tóc bạc. Phật ở trong giọng nói đă chậm. Phật ở trong cả những lần mẹ trách mà vẫn thương. Một đời tu không bằng một kiếp làm con trọn hiếu. Một vạn câu kinh không bằng một phút về sớm bên mẹ. Mẹ là đạo tràng lớn nhất trong đời mỗi người. Ai c̣n mẹ mà không quay về, Là tự bước ra khỏi phước của chính ḿnh. Và đến khi mẹ nằm xuống, điều để lại không phải là tài sản, mà là nghiệp lành lớn nhất của con. Ai sống hiền sau khi mẹ mất – là trả được ân. Ai sống tốt hơn v́ nhớ mẹ – là tu thật. Và mỗi lần con chọn bao dung thay v́ cay nghiệt… chính là thêm một nén hương lặng lẽ dâng lên người đă cho con h́nh hài này. VietBF@sưu tập |
| All times are GMT. The time now is 15:49. |
VietBF - Vietnamese Best Forum Copyright ©2005 - 2025
User Alert System provided by
Advanced User Tagging (Pro) -
vBulletin Mods & Addons Copyright © 2025 DragonByte Technologies Ltd.