VietBF

VietBF (https://vietbf.com/forum/index.php)
-   Breaking News | Tin Sốt (https://vietbf.com/forum/forumdisplay.php?f=40)
-   -   VN Việt Nam – Xứ sở của những người bị bắt phải “học nghề đói” (https://vietbf.com/forum/showthread.php?t=2111062)

Gibbs 11-22-2025 13:59

Việt Nam – Xứ sở của những người bị bắt phải “học nghề đói”
 
1 Attachment(s)
Từ người đàn bà mang thai trên biển Đông
Hơn ba mươi năm trước, trong trại tị nạn Bidong, một người viết Việt Nam đă hoàn tất truyện ngắn “Người đàn bà mang thai trên biển Đông”. Người đàn bà ấy là ẩn dụ cho đất nước Việt Nam – thân thể rách nát, bị lần lượt Pháp, Nhật, rồi Cộng sản hăm hiếp. C̣n những đứa con sinh ra là hàng triệu người Việt bỏ nước ra đi, mang theo một hy vọng mong manh: một ngày nào đó sẽ quay về xây lại quê hương khi chế độ bạo tàn sụp đổ.
Trong những ḍng cuối, tác giả gửi bức thư cho “cậu bé Việt” của tương lai, mong rằng một ngày nước Mỹ và người dân Mỹ sẽ hiểu cái giá mà dân tộc này phải trả sau khi bị bỏ rơi. Ở đó, người ta ném truyền đơn, vũ khí vào nhà thờ để vu cáo linh mục; đưa công an cạo đầu vào chùa giả làm sư để làm ô uế niềm tin Phật tử; bắt dân thay trâu kéo cày, lấy tay quậy phân người cho rau lớn; bắt người đói đến mức phải ăn mọi sinh vật động đậy… Tất cả chỉ để tồn tại.

Khi đói được biến thành một “nghề”
Trong trại tù, đói được dùng như sợi dây tḥng lọng siết dần nhân phẩm. Ngoài xă hội, hộ khẩu và sổ lương thực biến con người thành sinh vật xếp hàng, sống bằng tem phiếu. Đảng bần cùng hóa dân chúng để dễ quản lư, để mỗi hạt gạo trở thành sợi dây cột chặt miệng người.
V́ thế mà có một khái niệm nghe tưởng đùa nhưng thật đến rợn người: “học nghề đói”. Không phải tṛ bịa đặt, mà là kinh nghiệm sống – và chết – của những trí thức bị trù dập, bị ném ra ngoài lề xă hội chỉ v́ dám nói thật. Trong số ấy, có hai cái tên sáng chói và bi thương: Nguyễn Hữu Đang và Nguyễn Mạnh Tường.

Nguyễn Hữu Đang: từ lễ đài độc lập đến hố đất cạnh lũy tre
Người dựng lễ đài cho Hồ Chí Minh đọc Tuyên ngôn Độc lập – Nguyễn Hữu Đang – lẽ ra phải là một nhân vật được tôn trọng trong bất cứ chế độ tử tế nào. Nhưng chỉ v́ dính tới Nhân Văn – Giai Phẩm, ông bị nghiền nát không thương tiếc. Không chỉ là mất chức, mất danh, ông bị ném xuống đáy xă hội, sống lầm lũi như kẻ vô h́nh.
Về cuối đời, chỗ trú ngụ của Nguyễn Hữu Đang chỉ là một lơm đất cạnh lũy tre làng – vừa vặn cho thân h́nh gầy rộc của một người luôn trong t́nh trạng thiếu ăn. Nghề mưu sinh của ông là đi nhặt bao thuốc lá rỗng đổi lấy cóc, nhái của lũ trẻ để cải thiện. Người dựng lễ đài cho ngày độc lập của cả dân tộc cuối cùng phải sống như một bóng ma. Ông không vợ con, nên chỉ một ḿnh ông chịu đói. Nhưng đó cũng là sự đói của cả một trí tuệ bị chôn sống, của cả một thế hệ bị tước quyền làm người.

Nguyễn Mạnh Tường: tiến sĩ Luật và tấm bằng “tối ưu” của Đại học Nghề Đói
Khác với Nguyễn Hữu Đang, luật sư – tiến sĩ Nguyễn Mạnh Tường không chỉ cô đơn một ḿnh trong cơn đói. Ông kéo theo cả gia đ́nh vào “chương tŕnh đào tạo” tàn nhẫn ấy, chỉ v́ dám nói lên tiếng nói của kẻ sĩ “uy vũ bất năng khuất”.
Trong hồi kư “Kẻ bị khai trừ” và “Tiếng vọng trong đêm”, ông kể lại ngày đạp xe đến trụ sở Mặt trận Tổ quốc theo lời mời của Đảng. Sáu tiếng đồng hồ, sáng ba, chiều ba, ông phân tích những tội ác của Cải cách ruộng đất: hàng chục ngàn người vô tội bị giết, hàng ngh́n góa phụ, trẻ mồ côi kéo nhau đến văn pḥng luật sư xin phục hồi danh dự cho chồng, cho cha. Ông biết ḿnh bất lực về mặt pháp lư, nhưng vẫn nói – v́ không thể im lặng trước máu và nước mắt.
Cái giá phải trả đến ngay lập tức: bị cách chức, cắt sổ lương thực, cấm hành nghề. Bữa sáng bị bỏ trước tiên, rồi thịt cá biến mất khỏi mâm cơm, gạo và rau vơi dần cho tới ngày cả nhà phải chia nhau từng bát cháo loăng. Con gái ông – người đứng đầu lớp Cao đẳng Sư phạm, đáng lẽ được dạy ở trường danh tiếng – bị loại chỉ v́ không phải con đảng viên. Ông định mở lớp dạy tiếng Pháp tại nhà, nhưng ngày đầu tiên đă có công an ập đến, chửi bới ông là “trí thức thối nát”, là kẻ nuôi dưỡng “ư thức hệ phản động”, và ra lệnh cấm dạy học tư.
Từ đó, gia đ́nh Nguyễn Mạnh Tường trượt dài trong cơn đói. Ông quá già để đạp xích lô, không đủ sức sửa xe đạp ngoài vỉa hè. Nhà chỉ c̣n một con gà mái đẻ mỗi ngày một trứng, cả nhà phải thay nhau chờ đến lượt ḿnh được ăn. Không có thức ăn cho gà, ông chờ văn chợ chiều, lượm rau rơi văi cho nó sống cầm hơi. Đói đến mức chỉ cần cố đứng lên là choáng váng, ngă vật xuống giường, lịm dần trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh. Và ông kết luận lạnh lùng: “Tôi học nghề đói như thế đấy.”

Một xứ sở biến trí thức thành học viên trường đói
Câu chuyện của Nguyễn Hữu Đang và Nguyễn Mạnh Tường không phải bi kịch cá nhân lẻ loi. Nó là mô h́nh. Ở một xứ sở mà quyền lực sợ nhất là tiếng nói độc lập, th́ những người dám nói thật luôn bị đẩy ra ŕa, bị bẻ găy bằng đói nghèo, bị tước đoạt phương tiện sống để phải ḅ trở lại xin tha. Không phải ngẫu nhiên mà bao nhiêu nhân tài rời bỏ đất nước, chấp nhận rửa bát, làm thuê xứ người c̣n hơn “học nghề đói” ở quê nhà.
Trong khi đó, những kẻ trung thành mù quáng, nói theo, kư theo, vỗ tay theo th́ được bảo kê, được suất đi học, được chia chiếc ghế ấm. Đất nước cần người tài, nhưng người tài th́ chảy máu; c̣n lại là đoàn quân “ngụy trí thức” chỉ biết cúi đầu. Một xă hội như thế không thể phát triển lành mạnh, chỉ có thể ph́nh to bằng những phong b́, những dự án vô hồn, những khẩu hiệu rỗng.

Gửi cho thế hệ Việt của tương lai
Người viết năm xưa trên đảo Bidong từng nhắn với “cậu bé Việt” rằng: hi vọng trong tương lai, khi đọc những ḍng này bằng tiếng Anh, cậu sẽ hiểu cha ông ḿnh đă phải trả giá thế nào cho hai chữ “tự do”. Hôm nay, khi kể lại chuyện “nghề đói”, lời nhắn ấy vẫn c̣n nguyên tính thời sự.
Bởi v́, nói cho cùng, đói không chỉ là chuyện cái bụng. Đói c̣n là đói công lư, đói sự thật, đói một môi trường nơi trí thức có thể sống được bằng trí tuệ của ḿnh chứ không phải bằng nghệ thuật nịnh bợ. Bao lâu mà đất nước này vẫn c̣n những người bị buộc phải “học nghề đói” v́ dám nói khác, bấy lâu Việt Nam vẫn chưa thoát khỏi cái số phận đau đớn mà người đàn bà mang thai trên biển Đông đă phải gánh.
Và biết đâu, chính những người đọc hôm nay – những “cậu bé Việt” đă lớn – sẽ là người quyết định: thế hệ sau có c̣n phải ghi danh vào ngôi trường khủng khiếp mang tên “Đại học Nghề Đói” nữa hay không.


All times are GMT. The time now is 05:07.

VietBF - Vietnamese Best Forum Copyright ©2005 - 2025
User Alert System provided by Advanced User Tagging (Pro) - vBulletin Mods & Addons Copyright © 2025 DragonByte Technologies Ltd.

Page generated in 0.08934 seconds with 9 queries