VietBF

VietBF (https://vietbf.com/forum/index.php)
-   Stories, Books | Chuyện, Sách (https://vietbf.com/forum/forumdisplay.php?f=240)
-   -   Bố mẹ chồng lương hưu 10 triệu/tháng cho con trai đất xây nhà nhưng không cho đứng tên, con dâu làm một việc không ngờ (https://vietbf.com/forum/showthread.php?t=2108335)

pizza 11-13-2025 08:17

Bố mẹ chồng lương hưu 10 triệu/tháng cho con trai đất xây nhà nhưng không cho đứng tên, con dâu làm một việc không ngờ
 
1 Attachment(s)
Bố mẹ chồng bảo sẽ cho vay 500 triệu để xây, c̣n lại hai vợ chồng tự lo, và nhấn mạnh “phải xây nhà hai tầng trở lên mới được”.

Tôi vừa kết hôn chưa đầy hai năm, vậy mà có cảm giác như ḿnh đă trải qua cả một “cuộc đời” với đủ cung bậc cảm xúc - vui, buồn, thất vọng và cả tổn thương.

Ba mẹ chồng tôi vốn là người làm ăn có điều kiện, ông bà có lương hưu cả chục triệu mỗi tháng, mảnh đất rộng và từng hứa hẹn: “Sau này, ba mẹ cho vợ chồng con miếng đất để ra riêng mà ở cho thoải mái.”

Nghe vậy, tôi mừng lắm, nghĩ bụng nhà chồng tâm lư, biết nghĩ cho con cái. Nhưng đến khi chuyện “cho đất” thật sự được nhắc đến, tôi mới nhận ra mọi thứ không hề đơn giản như lời nói. Ông bà bảo sẽ cho đất, nhưng không cho đứng tên. Ông c̣n nói thẳng: “Muốn đứng tên th́ không bao giờ. Mà phải xây nhà đàng hoàng, ít nhất từ một tỷ trở lên th́ mới thấy xứng.”

Tôi nghe mà nghẹn. Mới cưới, hai vợ chồng đều đi làm thuê, gom góp chưa được bao nhiêu, mà bắt xây nhà cả tỷ đồng - lại c̣n trên mảnh đất không mang tên ḿnh - thật sự quá sức. Tôi nói với chồng rằng nếu đă không đứng tên th́ tôi không muốn xây, bởi lỡ sau này có chuyện ǵ, ḿnh bỏ ra tiền, công sức mà chẳng có quyền ǵ trên chính căn nhà đó.

Chồng tôi nghe xong cũng phân vân. Anh thương tôi, nhưng cũng nể bố mẹ. Sau đó, anh về thương lượng, mong ông bà cho sang tên hoặc ít nhất là chia sẻ phần nào chi phí. Nhưng kết quả vẫn chẳng khá hơn. Ông bảo sẽ cho vay 500 triệu để xây, c̣n lại hai vợ chồng tự lo, và nhấn mạnh “phải xây nhà hai tầng trở lên mới được.”

Tôi nghe mà cười chua chát - hóa ra mảnh đất “cho” ấy lại giống như cái bẫy, để con cái vừa mắc nợ, vừa lệ thuộc.

Tôi càng khó chịu hơn khi nhớ đến anh chị hai. Ngày cưới xong, ông bà cũng “cho” ra riêng trong căn nhà hai tầng xây sẵn, nhưng cũng chẳng sang tên. Chị dâu tôi hiền, có phần khờ khạo nên cái ǵ cũng nghe theo. Đụng chuyện ǵ là bố chồng lại bảo: “Tôi không cho cái ǵ hết, đừng có ư kiến.”

C̣n anh hai th́ chỉ biết đi làm, lương cao, gửi con cho ông bà chăm, chứ chẳng mấy khi để tâm đến cảm xúc của vợ. Chị dâu sống trong nhà đẹp nhưng lúc nào cũng căng thẳng, v́ ông bà muốn ǵ là phải làm nấy. Tôi nh́n mà sợ, nên khi ông bà gợi ư chuyện xây nhà cho “rộng răi”, tôi lại thấy chẳng khác nào đang đẩy ḿnh vào vết xe đổ.

Tệ hơn, ông bà c̣n có ư định ở chung với vợ chồng tôi sau khi xây nhà. Ông nói thẳng: “Tôi thấy vợ chồng thằng hai hiền, biết điều hơn anh chị, nên ba mẹ muốn ở cùng cho vui.”
Nghe th́ tưởng lời khen, nhưng tôi biết, sống chung đồng nghĩa với vô số rắc rối: chuyện ăn uống, sinh hoạt, nuôi con, rồi những va chạm không tránh khỏi. Chồng tôi vốn nghiêm túc, ít nói, không khéo nịnh mẹ như anh cả, nên ông bà có thương cũng chỉ ở mức độ nào đó. Tôi hiểu, chỉ cần một chuyện nhỏ thôi, mâu thuẫn sẽ nảy sinh và người chịu thiệt vẫn là tôi.

Từ ngày mang bầu, tôi mới thấy rơ hơn ḷng người. Mẹ chồng chẳng hỏi han ǵ, không tặng nổi hộp sữa hay cân đường. Toàn là tôi chủ động mua sữa, mua yến, rồi biếu lại cho bà. Mỗi lần không có quà là mặt bà sầm xuống, lạnh tanh. Tôi vẫn cố nhẫn nhịn, v́ nghĩ “sống cho êm cửa êm nhà”, nhưng đến khi sinh con, tôi thực sự không chịu nổi nữa.

Tôi sinh xong, c̣n nằm cữ chưa đầy tháng th́ ông bà đă gọi chồng tôi về nói chuyện… xây nhà. Không lời hỏi thăm cháu, không món quà mừng, chỉ chăm chăm hỏi: “Bao giờ tụi bây xây, để ba mẹ có nhà mới ở cho rộng?”

Tôi bực đến phát khóc.

Một người phụ nữ mới sinh, lo trăm thứ cho con, tiền sữa, tiền bỉm c̣n phải cân đong từng đồng, mà ông bà lại bắt lo nhà cửa tiền tỷ, trong khi đất chẳng mang tên ḿnh. Tôi nói với chồng: “Anh thử nghĩ đi, vay mượn để xây nhà mà đất vẫn là của ba mẹ, sau này họ giận th́ đuổi ra lúc nào chẳng hay.”

Anh chỉ im lặng, không phản đối cũng chẳng đồng ư, nhưng tôi nh́n thấy sự bối rối trong mắt anh.

Chính lúc đó, tôi quyết định làm một việc mà sau này khiến ông bà giận đến mức không nh́n mặt tôi - tôi đi làm giấy khai sinh cho con, và đổi họ con sang họ mẹ. Tôi biết việc này nhạy cảm, nhưng tôi có lư do của ḿnh. Tôi nói thẳng sẽ không xây nhà mới và: “Con với chồng con chỉ sống nhờ trên đất của ba mẹ, chưa có ǵ thuộc về ḿnh. Con sợ một ngày nào đó bị đuổi đi không chỗ bấu víu, nên để con theo họ mẹ, coi như c̣n một đường lui.”

Ông bà giận lắm, nói tôi hỗn rồi không quan tâm tới mẹ con tôi luôn. Tôi cũng thấy b́nh thường v́ lúc chưa giận cũng đâu có quan tâm ǵ.

Giờ mỗi lần nghe ai đó nói “ba mẹ chồng cho đất, cho nhà”, tôi chỉ biết cười nhạt. Bởi đôi khi, cái gọi là “cho” ấy lại khiến con cái mất tự do hơn cả khi không có ǵ. Tôi thà hai vợ chồng ở trọ, sống bằng đồng tiền tự ḿnh làm ra, tự nuôi con c̣n hơn là phải mang danh “được cho đất” mà lúc nào cũng phải dè chừng, lo sợ bị đ̣i lại.

VietBF@ sưu tập


All times are GMT. The time now is 16:08.

VietBF - Vietnamese Best Forum Copyright ©2005 - 2025
User Alert System provided by Advanced User Tagging (Pro) - vBulletin Mods & Addons Copyright © 2025 DragonByte Technologies Ltd.

Page generated in 0.07813 seconds with 9 queries