![]() |
TÔI VÀO DƯỠNG LÃO
1 Attachment(s)
Tôi năm nay đã gần 60t, đã có 3 tỷ tiết kiệm định để lúc m:;a chay nhưng các con đều nằng nặc đòi đưa hết tiền mới cho về ở cùng, sôi máu tôi vào thẳng viện dưỡng lão ở thì bẽ bàng nhận được tin… Tôi năm nay gần 60 tuổi, chồng m-ất sớm, một mình nu-ôi hai trai một gái ăn học nên người. Tiết kiệm từng đồng, từng cắc suốt bao năm trời, giờ mới dành dụm được hơn 3 tỷ trong tài khoản. Tôi đâu muốn giàu sang gì, chỉ mong có chỗ nương thân khi y-ếu ố-m, chết cũng có cái đám tử tế. Thế nhưng đến lúc tuổi xế chiều, tôi muốn về ở với con, thì ba đứa chẳng đứa nào chịu đón mẹ về. Cả ba ngồi họp gia đình, chẳng vòng vo: – “Mẹ chuyển về ở với ai thì phải chia tiền rõ ràng. Ba tỷ mẹ đưa hết cho tụi con, tụi con còn biết đường tính lo liệu chăm sóc…” Tôi hỏi lại: – “Nếu mẹ không chia thì sao?” Cả ba nhìn nhau, thằng út cười nhạt: – “Thì… mẹ cứ ở nhà riêng đi. Ai cũng bận rộn, chẳng ai đủ điều kiện đón mẹ.” Tôi ngồi chế-t lặng. Mình sống vì con suốt đời, đến lúc yếu mới biết con chỉ muốn “chăm mẹ” khi mẹ có tiền. Tôi s;/ôi m-áu, không nói thêm lời nào, hôm sau âm thầm đóng gói đồ đạc, vào viện dưỡng lão tư nhân cao cấp, trả phí 5 năm một lần. Tiền tôi vẫn giữ đủ, chẳng chia cho ai. Chỉ để lại tờ giấy với 3 dòng chữ nguệch ngoạc: “Mẹ không phải món đồ để mua chuộc lòng thương. Khi nào nhớ mẹ, thì lên thăm. Còn không… mẹ cũng tự lo được.” 3 tháng sau. Tôi đang đọc báo sáng ở viện thì bác quản lý đưa cho tôi chiếc điện thoại: – “Có người nhà chị gọi, khóc dữ lắm.” Là hàng xóm cũ gọi báo tin lặng người… Cô ơi, nhà cô cháy rồi… mà nghe nói, thằng út nó đang cấp cứu trong viện. Lúc cháy, nó chạy vô cứu két sắt.” Tôi sững sờ, bàn tay cầm điện thoại run lẩy bẩy. Tim như có ai bóp nghẹt. Ngọn lửa đã thiêu rụi căn nhà mà tôi từng đổ từng giọt mồ hôi để dựng lên. Và điều khiến tôi nghẹn không phải là mất của, mà là nghe tin đứa con út – đứa từng nói “mẹ cứ ở riêng đi” – lại xông vào căn nhà cháy chỉ để cứu… tiền. Tôi ngồi thẫn thờ suốt buổi chiều, gió ngoài vườn thổi lạnh buốt mà trong lòng còn buốt hơn. Mấy ngày sau, bệnh viện gọi. Giọng thằng út yếu ớt trong điện thoại: “Mẹ ơi… con sai rồi. Lúc nằm trong khói, con sợ không thoát được. Con không nghĩ đến tiền… con chỉ nghĩ đến mẹ. Con sợ chết mà chưa kịp xin lỗi mẹ…” Tôi bật khóc. Tôi xin phép ra viện, đến thẳng bệnh viện nơi nó nằm. Nhìn con trai gầy rộc, tay quấn đầy băng trắng, mắt đỏ hoe – bao nhiêu giận hờn trong tôi tan biến. Tôi nắm lấy tay nó, giọng run run: “Con còn sống là mẹ mừng rồi. Tiền mất còn làm lại được. Mẹ chỉ cần con hiểu, mẹ không cần con nuôi, chỉ cần con thương mẹ thật lòng.” Thằng út bật khóc như đứa trẻ. Sau vụ đó, cả ba anh em cùng đến viện dưỡng lão thăm tôi. Không ai nói nhiều, chỉ im lặng ngồi quanh chiếc bàn nhỏ. Đến khi tôi pha xong ấm trà, con gái cả mới nghẹn ngào: “Mẹ ơi… tụi con có tiền cũng chẳng còn ý nghĩa gì nếu không có mẹ để gọi về.” Tôi nhìn ba đứa, tóc chúng đã điểm bạc, mà trong lòng tôi bỗng nhẹ tênh. Tôi không trách nữa. Tôi hiểu, đôi khi người ta chỉ nhận ra giá trị của mẹ khi suýt mất đi. Năm đó, tôi không rút tiền về, cũng không sang tên cho ai. Tôi chỉ viết thêm một dòng trong sổ tiết kiệm gửi lại cho viện dưỡng lão: “Sau khi tôi mất, xin dùng số tiền còn lại để giúp những người mẹ neo đơn khác.” Vì tôi biết — tình thương thật sự không nằm ở số tiền mình để lại, mà ở bài học con cái nhận ra: có những thứ, mất rồi không bao giờ mua lại được – đó là Mẹ. VietBF@sưu tập |
| All times are GMT. The time now is 02:13. |
VietBF - Vietnamese Best Forum Copyright ©2005 - 2025
User Alert System provided by
Advanced User Tagging (Pro) -
vBulletin Mods & Addons Copyright © 2025 DragonByte Technologies Ltd.