VietBF

VietBF (https://vietbf.com/forum/index.php)
-   Stories, Books | Chuyện, Sách (https://vietbf.com/forum/forumdisplay.php?f=240)
-   -   Hạnh phúc muộn – Và quyền được yêu lần nữa (https://vietbf.com/forum/showthread.php?t=2104866)

goodidea 11-02-2025 01:25

Hạnh phúc muộn – Và quyền được yêu lần nữa
 
1 Attachment(s)
Tôi lấy chồng ở tuổi 65. Con tôi nói tôi “phản bội” người cha đă khuất của chúng.
“Đồ phản bội.”
Đó là từ mà con gái cả đă dùng khi tôi nói với nó về Carlos.
Tôi nghe tiếng thở của con ở đầu dây bên kia, cái im lặng nặng nề luôn đến trước cơn băo.
— Mẹ ơi, ba mất mới… mười lăm năm thôi.
“Tạm bợ mười lăm năm à?”, tôi lặp lại, cảm thấy chữ đó vỡ vụn trong miệng ḿnh.
Mười lăm năm không phải “mới”.
Là 5.475 ngày thức dậy một ḿnh.
Là hàng ngàn bữa tối trước tivi, nói chuyện với bản tin chỉ để nghe tiếng của chính ḿnh.
Là vô số hoàng hôn, ngồi nh́n ảnh của chúng tôi cho đến khi nước mắt tự cạn.
Chồng tôi qua đời v́ nhồi máu cơ tim lúc sáu mươi hai tuổi. Khi đó tôi mới năm mươi.
“C̣n nửa đời phía trước,” bác sĩ an ủi.
Tôi chỉ nghĩ: “Nửa đời trống trơn.”
Những năm đầu là sống sót đúng nghĩa.
Tôi học cách sửa b́nh nước nóng, tự giữ sổ sách chi tiêu, và ngủ vắt ngang giường để không cảm thấy khoảng trống bên cạnh.
Ba đứa con đưa gia đ́nh về mỗi chủ nhật; tiếng cười và ồn ào lấp đầy căn nhà, rồi tất cả lại đi, để lại cho tôi đồ ăn thừa cho cả tuần và một khoảng lặng dội vào tường.
— Mẹ nên ra ngoài một chút, theo một lớp ǵ đó, kết bạn đi mẹ.
Tôi thử.
Tôi học vẽ màu nước.
Ở đó, tôi gặp những góa phụ khác — họ nói về chồng ở th́ hiện tại, như thể các ông chỉ mới ra ngoài mua tờ báo.
Ba tháng sau, tôi bỏ lớp.
Tôi gặp Carlos ở siêu thị, theo cách tầm thường nhất:
xe đẩy của chúng tôi va vào nhau ở dăy đồ hộp.
Ông t́m ô-liu xanh, tôi t́m atisô.
Chúng tôi bật cười. Ông có một tràng cười ấm, thứ lây lan mà bạn chẳng hiểu v́ sao.
— Sáu mươi lăm năm sống trên đời mà tôi vẫn chưa biết đọc nhăn mác, — ông nheo mắt nói.
— Tôi cũng sáu mươi lăm, — tôi đáp, — và kính th́ để trong xe.
Chúng tôi uống một ly cà phê ở quầy. Rồi thêm một ly nữa. Tuần sau lại gặp.
Carlos cũng góa bảy năm.
Chúng tôi nói về hôn nhân của ḿnh mà không mặc cảm, bằng sự thẳng thắn b́nh thản của những người chẳng c̣n ǵ phải chứng minh.
Vợ ông là người tốt.
Chồng tôi là người tốt.
Chúng tôi đă yêu.
Chúng tôi đă khóc.
Và rồi tiếp tục sống, v́ đó là điều người c̣n sống phải làm.
— Mẹ không thay thế ba con, — tôi nói khi gọi cả ba đứa về pḥng khách.
Carlos chờ ngoài xe, như một cậu trai hồi hộp.
— Ba con có chỗ của ông trong tim mẹ. Và sẽ luôn như vậy. Nhưng trong tim mẹ c̣n chỗ nữa.
— “C̣n chỗ” ư? — con gái giữa thở hắt.
Một năm trước mẹ c̣n không chịu đi t́m hiểu ai, giờ… kết hôn? Người ta sẽ nói ǵ?
— “Người ta” là ai? — tôi thật ḷng hỏi.
— Họ hàng, hàng xóm, giáo xứ! Mẹ 65 tuổi rồi! Thật… thật…
— Đáng xấu hổ? Phản cảm? Lố bịch? — tôi nói tiếp.
Không đứa nào trả lời, nhưng gương mặt chúng nói hết.
— Nghe mẹ nói đây, — giọng tôi vững hơn tôi tưởng.
Mẹ đă làm “người vợ của ba các con” suốt mười lăm năm qua.
Mẹ làm vợ tốt suốt ba mươi hai năm.
Mẹ nấu nướng, dọn dẹp, nuôi ba đứa con, đi làm bán thời gian để phụ.
Mẹ chăm ông ấy khi ốm.
Mẹ chôn cất ông.
Mẹ khóc cho đến khi không c̣n giọt nào.
Và rồi mỗi sáng chết tiệt mẹ vẫn phải dậy, v́ ai cũng mong mẹ như vậy.
Con gái cả rưng rưng:
— Mẹ, tụi con chưa bao giờ…
— Đừng ngắt lời mẹ. Bây giờ đến lượt các con nghe.
Mẹ đă gặp một người đàn ông tử tế, người làm mẹ cười.
Người hỏi mẹ ngủ có ngon không.
Pha cà phê dở tệ nhưng sáng nào cũng khăng khăng mang đến.
Nắm tay mẹ khi đi bộ mà chẳng than phiền v́ mẹ đi chậm.
Và đúng, bọn mẹ sẽ cưới — v́ ở tuổi này, chờ đợi để làm ǵ?
— Nhưng c̣n ba… — con trai mở lời.
— Ba các con đă mất rồi, — tôi nói.
Sự cứng rắn trong câu nói làm cả bọn lặng đi.
— Mẹ xin lỗi, nhưng đó là sự thật.
Ông ấy mất rồi, và sẽ không trở lại.
C̣n mẹ — mẹ xứng đáng được sống.
Mẹ xứng đáng được yêu.
Mẹ xứng đáng được cười.
Mẹ xứng đáng không phải đêm nào cũng tự hỏi: có phải đây là tất cả những ǵ c̣n lại trước khi mẹ cũng rời đi?
Sự im lặng sau đó khác đi. Nặng, nhưng theo cách khác.
— Mẹ có yêu ông ấy không? — con gái giữa hỏi khẽ.
Câu hỏi làm tôi sững lại.
Đó không phải t́nh yêu cuồng nhiệt tuổi trẻ, không phải đam mê của phim ảnh.
Nó dịu dàng và yên ổn hơn.
— Mẹ… thương ông ấy, — tôi thành thật.
Ông ấy khiến mẹ thấy b́nh yên. Ông ấy làm mẹ hạnh phúc.
Và sau từng ấy năm, mẹ nghĩ như vậy là đủ.
Hai tháng sau, chúng tôi làm lễ cưới đơn giản: chỉ hai đứa, một thẩm phán, và hai người bạn ở câu lạc bộ cờ vua của Carlos làm chứng.
Các con tôi không đến.
Chúng giận v́ tôi không năn nỉ, không chờ “phúc lành” của chúng.
Nhưng đời tôi đă chờ đủ rồi.
Một tuần sau cưới, con gái cả gọi cho tôi. Giọng nó run:
— Mẹ… con chỉ muốn nói là con sợ.
— Sợ ǵ hả con?
— Sợ mất mẹ. Sợ người đàn ông này kéo mẹ khỏi bọn con. Sợ quên ba. Sợ không c̣n nhận ra mẹ nữa.
Tôi nhắm mắt, xúc động:
— Con à, mẹ là mẹ con từ ngày con chào đời cho đến khi mẹ nhắm mắt. Không ǵ thay đổi được điều đó.
Và ba vẫn sống — trong kư ức của mẹ, trong những câu chuyện mẹ kể cho các cháu, trong chính cử chỉ của ba đứa.
Không ai lấy được ông khỏi mẹ, v́ ông ở đây — ngay đây — trong tim mẹ.
Và sẽ măi ở đó.
Nhưng trái tim mẹ lớn lắm.
Nó có chỗ cho quá khứ và cho hiện tại.
— Mẹ hạnh phúc chứ? — nó hỏi, giọng run.
— Mẹ hạnh phúc, — tôi đáp.
Lần đầu tiên sau mười lăm năm, mẹ thực sự hạnh phúc.
Một khoảng lặng dài. Rồi:
— Vậy… bọn con có thể gặp ông ấy không? Lần này là thật?
Tôi mỉm cười, thấy một nút thắt trong ḿnh được gỡ ra.
— Mẹ sẽ rất vui.
Hôm nay, sáu tháng sau, Carlos và các con tôi ḥa hợp hơn tôi tưởng.
Chẳng hoàn hảo — con gái cả vẫn cứng người khi Carlos ngồi lên “ghế của ba” — nhưng là thật.
Là chân thành.
Tối qua, tôi tựa đầu lên vai Carlos trước tivi. Tôi nghĩ về quăng đường đă qua.
Về nỗi đau, cô đơn, và cảm giác tội lỗi những tháng đầu — tự hỏi có “đúng” không khi ở tuổi 65 mà vẫn thấy bươm bướm bay trong bụng.
— Em nghĩ ǵ thế? — ông vuốt tóc tôi.
— Em nghĩ em xứng đáng với tất cả điều này, — tôi nói.
— Em c̣n xứng đáng với t́nh yêu nữa, — ông th́ thầm và hôn lên trán tôi.
Và tôi biết, bằng một sự chắc chắn đă lâu quên, rằng ông đúng.
Ở tuổi sáu mươi lăm, tôi cho phép ḿnh hạnh phúc trở lại.
Và điều đó không phản bội ai cả.
Đó là cách tôi trân trọng chính ḿnh.
“Trái tim có chỗ cho cả kư ức và hiện tại. Hạnh phúc muộn không phải phản bội — đó là can đảm.”

VietBF@sưu tập


All times are GMT. The time now is 16:30.

VietBF - Vietnamese Best Forum Copyright ©2005 - 2025
User Alert System provided by Advanced User Tagging (Pro) - vBulletin Mods & Addons Copyright © 2025 DragonByte Technologies Ltd.

Page generated in 0.07759 seconds with 9 queries