![]() |
“Đại Ngu” là ǵ và v́ sao gây tranh căi?
1 Attachment(s)
“Đại Ngu” là ǵ và v́ sao gây tranh căi?
Tháng 3/1400, Hồ Quư Ly cướp ngôi, đổi quốc hiệu Đại Việt thành Đại Ngu. Theo lời giải thích của bảo tàng, “Ngu” ở đây nghĩa là an vui, ḥa b́nh, xuất phát từ truyền thuyết họ Hồ là con cháu Ngu Thuấn – vị vua Trung Hoa cổ đại. Nhưng chính sự vay mượn điển tích ngoại tộc ấy, lại trùng âm “ngu” trong tiếng Việt hiện đại, khiến cái tên trở thành gai mắt và bộc lộ một tâm thế trị quốc xa rời căn tính Việt. Một triều đại ngắn ngủi và cái kết nhục nhă 1400–1407: Nhà Hồ tồn tại chớp nhoáng. Chính sự rối ren, sách nhiễu khiến ḷng dân oán hận – như Nguyễn Trăi từng tổng kết: nhà Hồ làm chính sự phiền hà, để giặc Minh thừa cơ gây họa, bọn gian tà bán nước cầu vinh. 9/1406: Minh triều sai Trương Phụ, Mộc Thạnh mang 80 vạn quân sang đánh Đại Ngu. Dân chúng nguyền rủa, binh sĩ ly tán, không thể đánh giặc. 4/1407: Cha con Hồ Quư Ly, Hồ Hán Thương cùng bộ hạ tháo chạy; đến Lỗi Giang (Mă Giang) bị truy kích, quân tan vỡ. Khi tướng Ngụy Thức khuyên “nước đă mất, thà chết c̣n hơn bị bắt”, Hồ Quư Ly nổi giận chém tướng rồi tiếp tục chạy. 6/1407: Cha con bị bắt, nhà Hồ diệt vong. Nước Việt rơi vào hai mươi năm đô hộ (1407–1427). Nỗi nhục ấy in hằn vào sử sách. Quốc hiệu và tinh thần dân tộc: v́ sao chữ “Việt” là linh thiêng? Từ Nam Việt, Đại Cồ Việt, Đại Việt, Đại Nam, Việt Nam, qua bao biến thiên “quốc phá sơn hà tại”, chữ Việt luôn ở trong quốc hiệu. Đó là mồ mả tổ tiên, non sông gấm vóc, là bản sắc của Bách Việt c̣n sót lại trước sức nuốt chửng của phương Bắc. Nguyễn Trăi mở B́nh Ngô đại cáo bằng câu khẳng định “nước Đại Việt ta” – một lời thề tự chủ và tự trọng. Khi quốc hiệu quay lưng với chữ “Việt”, ḷng người rời rạc, chính thống lung lay. “Đại Ngu” – biểu tượng của một lựa chọn sai lầm Sai về căn cước: Mượn gốc tích Ngu Thuấn để dựng tính chính danh, thay v́ bấu víu hồn Việt. Sai về chính trị: Đặt tên đẹp nghĩa Hán nhưng lệch cảm thức Việt, khiến dân xa lánh. Sai về chiến lược: Chính sự nhiễu nhương, bè phái, mất ḷng dân → mất nước. Hậu quả: cha con tham sống sợ chết, kẻ bị bắt, kẻ bắt tay phục dịch – như Hồ Nguyên Trừng bị đưa sang phương Bắc, tham gia chế tạo khí cụ cho họ. Bài học để lại cho hôm nay Quốc hiệu – quốc hồn: Tên nước không chỉ là chữ đẹp mà là cam kết với lịch sử. Rời xa căn tính, ắt sinh ly tâm. Chính danh từ dân: Mọi cải cách nếu không dựa vào dân sẽ chỉ là tham vọng cá nhân và sụp đổ rất nhanh. Tự cường văn hóa: Một dân tộc chỉ bền khi giữ tiếng nói, lịch sử, văn hóa riêng – đó là chính khí Việt. Kết Nhà Hồ sụp đổ, “Đại Ngu” hóa thành dấu ấn bi hài trong sử Việt: đặt tên “an vui” nhưng để dân lầm than, vay mượn chính danh ngoại tộc rồi đánh mất nước. Bài học ấy nhắc mỗi người Việt hôm nay: Hăy tự hào và giữ ǵn chữ Việt – lịch sử Việt – khí phách Việt. Khi chúng ta dám nói “Tôi là người Việt” bằng cả trái tim, đó không chỉ là xưng danh, mà là lời nguyện ǵn giữ non sông cho muôn đời sau. |
| All times are GMT. The time now is 09:11. |
VietBF - Vietnamese Best Forum Copyright ©2005 - 2025
User Alert System provided by
Advanced User Tagging (Pro) -
vBulletin Mods & Addons Copyright © 2025 DragonByte Technologies Ltd.