![]() |
Đi công tác dài ngày lén lắp camera theo dơi chồng, nửa đêm mở ra xem, tôi bàng hoàng phát hiện bí mật trong pḥng ngủ
1 Attachment(s)
Tôi hoang mang, tim đập mạnh đến mức phải tắt máy. Cả đêm đó, tôi không ngủ nổi. Hàng trăm câu hỏi quay cuồng trong đầu: “Chồng ḿnh đang làm ǵ vậy? Họ có mối quan hệ mờ ám nào không? Hay là có bí mật khác?” Tôi thậm chí c̣n không dám mở lại video, sợ rằng mọi thứ tồi tệ hơn tôi tưởng.
Tôi năm nay 33 tuổi, kết hôn được gần 6 năm. Chồng tôi là người hiền lành, ít nói, làm nhân viên kỹ thuật trong một công ty điện tử. Cuộc sống hôn nhân của chúng tôi nh́n từ bên ngoài khá êm đềm, không căi vă, không sóng gió, nhưng cũng chẳng mấy ngọt ngào. Từ sau khi sinh con, tôi và chồng gần như sống v́ trách nhiệm nhiều hơn là t́nh cảm. Tôi vốn làm nhân viên kinh doanh, công việc thường xuyên phải đi xa. Mỗi lần đi công tác, tôi vẫn yên tâm v́ nghĩ chồng ḿnh thuộc kiểu người “chán đời chứ không chán vợ”. Nhưng có lẽ, chính v́ quá tin tưởng mà tôi đă bị sự thật làm cho choáng váng. Tháng trước, công ty tôi có chuyến đi công tác 3 tuần ở Đà Nẵng. V́ lần này đi xa và lâu, tôi lo trong nhà không ai chăm con cẩn thận, nên bàn với chồng để mẹ chồng lên ở cùng vài tuần. Anh đồng ư ngay, c̣n bảo tôi cứ yên tâm lo công việc, ở nhà anh và mẹ sẽ quán xuyến hết. Thế nhưng, trước ngày đi, linh cảm phụ nữ trong tôi lại khiến tôi không an ḷng. Tôi không rơ v́ sao, chỉ thấy chồng dạo gần đây thường hay ôm điện thoại cười một ḿnh, đi tắm lâu hơn, và có những lúc tôi hỏi th́ anh trả lời rất lấp lửng. Tôi không muốn nghi ngờ, nhưng cũng không thể gạt cảm giác bất an ấy ra khỏi đầu. Một phần v́ tính chất công việc, tôi quen biết vài người làm trong lĩnh vực thiết bị an ninh. Thế là, tôi nhờ họ lắp kín một chiếc camera nhỏ trong pḥng ngủ, ngụy trang trong đồng hồ treo tường. Tôi nói với bản thân rằng đó chỉ là để yên tâm, chứ không hề có ư theo dơi. Những ngày đầu đi công tác, mọi chuyện vẫn b́nh thường. Tôi gọi video về nhà mỗi tối, thấy chồng vẫn chăm con, vẫn hỏi han, giọng điệu nhẹ nhàng, chẳng có ǵ khác lạ. Tôi dần thấy yên tâm, c̣n có chút áy náy v́ ḿnh đă nghi oan cho anh. Thế rồi, một đêm thứ Bảy, khi tôi vừa họp xong với đối tác và trở về khách sạn, chợt nhớ ra chiếc camera. Tôi mở điện thoại, đăng nhập vào ứng dụng, xem thử cho đỡ nhớ nhà. Nhưng chỉ sau vài giây, tôi chết lặng. Trên màn h́nh, không phải h́nh ảnh chồng tôi nằm ngủ hay con tôi đang mơ màng, mà là cảnh anh đang ngồi cạnh mẹ tôi – người phụ nữ tôi tin tưởng tuyệt đối. Họ ngồi sát nhau trên giường, nói chuyện th́ thầm, gương mặt rất gần. Tôi không dám tin vào mắt ḿnh, nhưng rồi khi thấy bàn tay anh đặt lên vai bà, rồi cả hai cùng bật khóc, tôi biết có điều ǵ đó rất bất thường. Tôi hoang mang, tim đập mạnh đến mức phải tắt máy. Cả đêm đó, tôi không ngủ nổi. Hàng trăm câu hỏi quay cuồng trong đầu: “Chồng ḿnh đang làm ǵ vậy? Họ có mối quan hệ mờ ám nào không? Hay là có bí mật khác?” Tôi thậm chí c̣n không dám mở lại video, sợ rằng mọi thứ tồi tệ hơn tôi tưởng. Sáng hôm sau, tôi quyết định gọi về cho mẹ chồng để hỏi han. Bà nói giọng b́nh thường, bảo “đêm qua thằng Tuấn buồn, nhớ vợ nên mẹ ngồi tâm sự một lúc”. Tôi giả vờ tin, nhưng ḷng vẫn nặng trĩu. Tôi định bụng sau khi về sẽ hỏi rơ mọi chuyện. Ba tuần trôi qua, tôi trở về nhà sớm hơn dự kiến một ngày. Vừa mở cửa, tôi nghe tiếng mẹ chồng trong pḥng con. Bà đang hát ru, c̣n chồng tôi th́ ngoài pḥng khách, ngồi nh́n bức ảnh gia đ́nh cũ. Cảm giác trong tôi vừa giận vừa thương. Tôi quyết định mở lại toàn bộ đoạn ghi h́nh để xem rơ ngọn ngành. Th́ ra, đêm hôm đó không như tôi tưởng. Chồng tôi vừa nhận được tin mẹ ruột — tức là mẹ đẻ của anh, người đă bỏ đi từ khi anh 10 tuổi — qua đời ở quê. Anh buồn, khóc, c̣n mẹ chồng (tức mẹ tôi) lại chính là người an ủi, động viên. Hai người ngồi nói chuyện suốt đêm v́ anh bị khủng hoảng tâm lư, không muốn cho tôi biết để tôi yên tâm công tác. Cái nắm vai, cái ôm ấy chỉ là của t́nh thân, không hề có ǵ sai trái. Tôi bật khóc. Khóc v́ đă hiểu lầm, v́ chính tay ḿnh đă xâm phạm vào không gian riêng tư của người thân. Cái cảm giác tội lỗi ấy khiến tôi không dám nh́n vào mắt chồng khi anh đón tôi ở sân bay. Tối đó, tôi lấy hết can đảm kể lại mọi chuyện: từ việc tôi nghi ngờ đến việc lén lắp camera. Anh im lặng hồi lâu rồi chỉ nói: “Anh không giận, chỉ buồn v́ vợ không c̣n tin anh nữa. Niềm tin một khi đă rạn, khó mà lành lại như cũ.” Tôi không căi, chỉ biết gục đầu xin lỗi. Từ hôm đó, tôi gỡ bỏ toàn bộ thiết bị theo dơi, cả trong pḥng lẫn ứng dụng điện thoại. Tôi nhận ra, trong hôn nhân, sự tin tưởng đôi khi quan trọng hơn cả t́nh yêu. Chỉ cần một phút nghi ngờ, ta có thể đánh mất người luôn âm thầm yêu thương ḿnh nhất. Giờ đây, mỗi lần nh́n lại bức ảnh gia đ́nh treo trên tường, tôi lại thấy day dứt. Nếu đêm hôm ấy tôi không ṭ ṃ mở camera, có lẽ chúng tôi vẫn b́nh yên như trước. Nhưng có lẽ, cú sốc ấy lại khiến tôi trưởng thành hơn, biết trân trọng niềm tin và ranh giới riêng tư trong đời sống vợ chồng. Bài học tôi rút ra là: công nghệ có thể giúp ta biết được sự thật, nhưng đôi khi cũng khiến ta đánh mất b́nh yên. Và trong hôn nhân, không phải lúc nào “thấy hết” cũng là điều tốt. VietBF@ sưu tập |
| All times are GMT. The time now is 06:47. |
VietBF - Vietnamese Best Forum Copyright ©2005 - 2025
User Alert System provided by
Advanced User Tagging (Pro) -
vBulletin Mods & Addons Copyright © 2025 DragonByte Technologies Ltd.