VietBF

VietBF (https://vietbf.com/forum/index.php)
-   Stories, Books | Chuyện, Sách (https://vietbf.com/forum/forumdisplay.php?f=240)
-   -   HƯƠNG VỊ CỦA KÝ ỨC (https://vietbf.com/forum/showthread.php?t=2093927)

goodidea 09-29-2025 00:20

HƯƠNG VỊ CỦA KÝ ỨC
 
1 Attachment(s)

Ba tôi mất trong một vụ chìm tàu cát. Mẹ không chịu nổi nghèo khó nên bỏ lại anh em tôi cho ông nội nuôi. Người nói bà đã có gia đình mới, kẻ lại bảo gặp bà đâu đó bên Ma Cao. Với tôi, hình bóng về mẹ chỉ nhạt nhòa như vệt mưa lăn trên ô cửa kính. Năm ấy, tôi sáu tuổi, anh trai mười tuổi.
Trước sân, ông nội trồng một giàn mướp. Hoa vàng rực rỡ, còn chúng tôi như những ngọn mướp non, quấn quanh giàn gỗ cũ kỹ để lớn lên. Ông là bệnh binh, sức yếu, nhưng vì anh em tôi mà vẫn gắng gượng lao động.
Tuổi thơ chúng tôi gắn với ly chè đậu đen của bà Hoa đầu chợ. Hạt đậu mềm, ngọt vừa phải, thoang thoảng mùi dừa. Mỗi lần đi ngang, tôi thòm thèm nuốt nước miếng, anh lại dắt tôi đi thật nhanh.
Anh khéo xoay xở lắm. Ngọn rau dại bên đường, con cá mắc kẹt trong bùn rêu, tất cả đều hóa thành bữa cơm. Có hôm tôi ăn no đến mức phải nới chun quần, anh trêu:
– Ăn vừa thôi, kẻo ông lại phải lo mua quần mới.
Ông nghe thế chỉ cười hiền, giấu đi những nhọc nhằn trong ánh mắt.
Thỉnh thoảng, gom góp được chút tiền từ bán đồng nát, anh mua một ly chè đậu đen. Tôi ôm ly chè, anh ngồi bên ăn ké. Ăn xong vẫn còn thòm thèm, tôi mè nheo. Anh hứa lần sau sẽ mua riêng cho tôi một ly đầy ú ụ, nhưng hết lần này đến lần khác, chúng tôi vẫn ăn chung.
Có lần tôi vụng về làm đổ cả ly chè. Anh tiếc lắm, nhưng thấy tôi khóc nức nở, anh chỉ lặng lẽ dắt tôi về. Tối đó, ông dỗ mãi tôi mới ngủ yên.
Anh học hết cấp hai thì nghỉ, đi làm thuê ở xưởng mộc. Mỗi lần lĩnh lương, sau khi trừ hết các khoản, anh lại dẫn tôi ra quán bà Hoa. Không hiểu vì sao, dù có thể mua nhiều hơn, chúng tôi vẫn chỉ gọi một ly, chia nhau như ngày trước.
Năm hai mươi tuổi, anh mất vì đuối nước. Giàn mướp trước sân cũng đổ sập. Ông khóc đỏ hoe mắt, còn tôi thấy trái tim mình như bị ai bóp nghẹt.
Từ đó, ông yếu dần, trí nhớ chập chờn. Có những điều ông quên, nhưng chuyện về anh tôi thì chưa bao giờ. Ông thường nhắc:
– Đi mua chè đậu đen cho nó đi, kẻo nó đi làm về lại đói.
Khi tôi vừa tròn hai mươi, ông cũng rời tôi để đi tìm anh.
Giờ ngang qua chợ cũ, quán chè bà Hoa đã vắng từ lâu. Tôi có thể mua cho mình một, thậm chí nhiều ly chè đậu đen. Nhưng chưa một lần nào thấy lại vị chè năm xưa.
Bởi cái ngọt bùi ấy không nằm trong hạt đậu, trong đường hay nước cốt dừa… mà nằm trong bàn tay gầy guộc của anh, trong tiếng cười hiền hậu của ông – những thương yêu đã hóa thành hương vị vĩnh viễn của ký ức.

VietBF@sưu tập


All times are GMT. The time now is 10:51.

VietBF - Vietnamese Best Forum Copyright ©2005 - 2025
User Alert System provided by Advanced User Tagging (Pro) - vBulletin Mods & Addons Copyright © 2025 DragonByte Technologies Ltd.

Page generated in 0.09340 seconds with 9 queries