![]() |
'Tôi về đây là v́ tôi yêu nước'
1 Attachment(s)
Nhạc sỹ Phạm Duy kể lại những biến cố trong cuộc đời mà ông đă trải qua, từ cuộc di cư từ Bắc vào Nam, các sự kiện Mùa Hè đỏ lửa, tháng 4/1975 và chuyến vượt biên lênh đênh qua Hoa Kỳ của ông.
Trong phần II của cuộc trao đổi với BBC, ông cũng dành thời gian nói về quan điểm sống, quan niệm sáng tác, về kỷ niệm của nhiều ca khúc và đặc biệt nói về chuyến trở về ViệtNamsau hàng chục năm sống ở sứ người. BBC: Ông rời Việt Nam sang Mỹ năm 1975, ông có thể kể về toàn bộ chuyến đi và thời gian ông ở Mỹ được không? Cũng vất vả lắm, nhưng cũng xong rồi. Đầu tiên tôi cũng không đi đâu được cả, bởi v́ lúc đầu chỉ có 250.000 người Việt Nam ở rải rác khắp nơi, nhưng rồi nó lên đến 2 triệu người, th́ tôi đi hát cho những người đó nghe. BBC: Ông ở Philippines bao nhiêu lâu trước khi đến Mỹ? Ở trong trại tị nạn hồi đó, đáng lư ra tôi phải đi ra ngoài ngay. Nhưng tại v́ lúc đó tôi bị kẹt v́ mấy người con c̣n ở lại. Thành ra tôi cũng nán lại. Nhưng h́nh như chỉ ở độ 3 hay 4 tháng thôi. Đi sang bên đó vào đầu tháng Năm, th́ vào tháng Tám, tháng Chín th́ tôi ra khỏi trại. BBC: Và khi ông tới Mỹ th́ có vấn đề ǵ không? Không, không có vấn đề ǵ. Tôi không có coi cái ǵ là quan trọng cả. Tất cả giản dị lắm. BBC: Khi đi Mỹ th́ ông có tâm trạng như thế nào, ông có buồn không? Đi Mỹ, phải đi Mỹ, th́ vừa buồn, vừa vui. Buồn là v́ phải bỏ nước ra đi, mất luôn cả mấy cái nhà nữa. Nhưng đi th́ cũng là cơ hội để ḿnh đi xem quốc tế, thế giới ra sao, lại vui. BBC: Khi đi Mỹ, ông xuất bản cuốn “Musics of Vietnam” ra sao và việc biểu diễn âm nhạc của ông ở Mỹ thế nào? Cái đó tôi viết lâu rồi, nhưng khi sang tới Mỹ, lúc đó mới kịp in ra. Cuốn “Musics of Vietnam” tôi viết từ lâu. Tôi đi gần như khắp nước Mỹ. Khổ nỗi là lúc đó tôi đă già rồi, đă trên 50 tuổi rồi, không đủ sức khỏe để đi nhiều thôi. Nhưng tôi sang bên đó, th́ tôi đi hát chung với những người nhạc sỹ, ca sỹ Mỹ. Và đồng thời gia đ́nh tôi cũng có mấy người đi hát với tôi. Hồi đó Khánh Ly cũng đi hát chung trong nhóm của chúng tôi. Chúng tôi vẫn đi luôn. BBC: Thời gian ông đi Philippines, ông đă viết “Tị nạn ca”, “Nhục ca” đúng không? Những bài đó là bài soạn ra trong lúc hoảng hốt, không nên nhắc đến. Tôi quên rồi. BBC: Khi ông về lại Việt Nam, phản ứng của chính quyền thế nào, có vấn đề ǵ không?
Rất tốt. Khi tôi về, đầu tiên, tôi xin lại, hồi tịch lại, tôi lại trở thành người ViệtNamngay. Tôi không c̣n là người Mỹ nữa. Đó là một cái rất tốt. Đối với tôi và chính quyền ở đây không có vấn đề ǵ cả. Họ cũng thấy tất cả mọi sự trong cuộc gọi là giao tranh giữa hai miền như vậy, th́ không có ai... BBC: C̣n phản ứng của mọi người nói chung ra sao? Rất tốt. Là v́ khi tổ chức một đêm “Ngày trở về” ở Hà Nội, th́ tất cả các ca sỹ thượng thặng đều tham gia hết. BBC: Cảm xúc của ông khi tŕnh diễn “Phạm Duy – Ngày trở về” ở Nhà hát lớn như thế nào? Tôi rất mừng v́ bao nhiêu năm nay, tôi tưởng người ViệtNamkhông ai c̣n hát nhạc của tôi nữa. Tôi về, tôi thấy là họ vẫn hát nhạc của tôi như thường. Vui lắm. Tôi c̣n nhớ là lúc c̣n trẻ, tôi làm bài “Nhạc tuổi xanh”. Trong đó có một câu là “Đường ta, ta cứ đi”, th́ bây giờ th́ “Đường vê, ta cứ về thôi.” Giản dị. Hồi đó tôi cũng thấy b́nh thường thôi. Tôi đă đứng hát trên sân khấu Nhà hát lớn cách đây gần 60 năm rồi. Bây giờ tôi trở lại, tôi cũng vui chứ. Chỉ có vấn đề là hát không có hay như ngày xưa thôi, dở lắm. BBC: Được biết là chỉ có 10% bài hát của ông được cho phép ở Việt Nam, cái này đúng không? Đúng rồi, nước nào người ta cũng có những quy định về vấn đề cho phép hay không cho phép. Nói cho đúng ra, sở dĩ tôi chỉ có 1/10 sáng tác của tôi thôi, là cũng giản dị là v́ tôi không đứng ra xin phép. Nếu tôi xin phép, có thể họ cũng cho ra đấy. Nhưng ở đây phải xin phép mới được. Thế thôi, không có ǵ khó cả. Rất giản dị. Những người ngoài thấy là hơi bất b́nh là v́ tại sao tôi nhiều bài như vậy mà chỉ cho tôi có 100 bài thôi. Nhưng khổ nhất vấn đề là tôi phải đứng ra tôi xin thêm th́ người ta mới cho chứ. Không xin th́ người ta không cho. BBC: Ông có không băn khoăn ǵ về chuyện phép tắc đó không? Tôi nói rằng tôi về đây, cứ hát một bài của tôi là cũng xong rồi. Đừng nói là được hát 100 bài. Tôi về đây không phải là tôi đi t́m danh vọng, hay tôi t́m đồng tiền kinh tế. Không phải. Tôi về đây là v́ tôi yêu nước thôi. Mà tôi phải về v́ người già nào cũng muốn chết ở quê hương của ḿnh, thế thôi. BBC: Ông có viết một số bài gọi là “Hương ca” nói về cảm xúc của ông khi về nước đúng không? Đúng, những bài đó là tâm t́nh của tôi đấy. Lúc tôi về nước, tôi làm 10 bài hương ca. Nhưng mới xin phép được 5 bài thôi. Bởi v́ tôi chỉ mới xin phép 5 bài thôi. Ví dụ như bài “Hương rừng Cà Mau”. Đây là bài thơ của một thi sỹ tên là SơnNam. Tôi làm một bài để xưng tụng những người đầu tiên đi khai phá miềnNam. 'Đang xin phép' BBC: Trước đây ông có một trường ca rất nổi tiếng là “Mẹ Việt Nam,” tác phẩm này có được phép không? “Mẹ Việt Nam” và “Trường ca Miền Nam” là hai bài đang xin phép. Cũng mới gửi đi xin phép, thành ra không thể nói ǵ hơn được nữa. Nếu mà được th́ càng tốt, bởi v́ những bài đó xưng tụng sự thống nhất của đất nước và con người. BBC: Ngoài bài “Mẹ Việt Nam”, cũng có bài “Việt Nam, Việt Nam”, Việt Kiều ở Mỹ nghĩ ǵ về bài đó?
Người Việt Nam ở Mỹ, hay đi hải ngoại rồi, muốn nghĩ ǵ th́ nghĩ, tôi không quan tâm. Bởi những người đó vẫn c̣n nuôi oán thù. Mà tôi chủ trương là sau 30 năm trời, th́ phải đến các lúc mà có sự ḥa hợp dân tộc. Th́ phải thế thôi. Thế c̣n người nào cất tiếng lên chửi bới nhau chỉ v́ đi về Việt Nam không thôi, th́ tôi không nói chuyện với họ. Muốn nghĩ ǵ th́ nghĩ. Khi tôi làm bài đó ra, tôi đâu có nghĩ đến trường hợp đến một ngày nào đó, có một người Việt Namở bên Mỹ lại hát bài đó. Tôi chỉ làm ra thôi. Cái t́nh cảm của tôi lúc đó vẫn là ḥa hợp dân tộc. BBC: Ông viết “Mẹ Việt Nam” năm 1965, tại sao lúc đó ông lại muốn viết bài này? Đầu tiên nước Việt Namḿnh sinh ra là một nước theo chế độ mẫu hệ. Tức là xưng tụng người đàn bà nhiều hơn. Tôi cũng dựa vào cái đó để tôi nói về lịch sử ViệtNam. Lịch sử Việt Namth́ cũng có những lúc chia rẽ nhau như thời Trịnh – Nguyễn phân tranh chẳng hạn. Thế nhưng cũng có thời họ thống nhất. Nước Việt Nam ḿnh đă có thời kỳ chia cắt, th́ phải có lúc thống nhất thôi. BBC: Có người nói ông có công lớn với âm nhạc Việt Nam, ông nghĩ sao? Không, không nói công với tội ǵ cả. Tôi sợ những cái đó. Ai khen tôi hay ai chê tôi, tôi đều sợ cả. V́ tôi làm việc cũng như người làm ruộng thôi. Làm ruộng th́ phải cấy lúa, làm nhạc th́ phải đánh đàn, giản dị thế thôi. BBC: Có một số bài chưa nói tới như “Gánh lúa.” Ô, bài ấy hay lắm. Bài ấy vui lắm. Bài ấy là bài cuối cùng của tôi làm trong khi c̣n ở Kháng chiến. Bài ấy tôi diễn tả một đoàn người nông dân đi gánh lúa để nuôi lính, nuôi quân. Hay lắm. Khi tôi hát bài dân ca, th́ cũng có khi có những người hát thay tôi bài “Gánh lúa”. Nếu tôi không nhầm, th́ tôi giữ được nhiều “versions” của những người này, người họ hát. Họ hát hay lắm, rất ViệtNam. BBC: Rất nhiều ca sỹ đă tŕnh bày các bài hát của ông, ông nghĩ ǵ về họ? Nhiều lắm. Thái Thanh suốt đời hát nhạc của tôi. C̣n Khánh Ly cũng hát. Ai cũng hát hết, những người nhạc sỹ già đó. C̣n những người nhạc sỹ trẻ như Tấn Minh hay Đức Tuấn hay Mỹ Linh cũng đều hát nhạc của tôi hết. Tất nhiên là họ hát những bài đă được phép. Nước nào cũng có quy luật của nó chứ. Anh làm sao đi quá luật được. BBC: Từ đầu 1960 so với Tết Mậu Thân, th́ nhạc của ông có thay đổi không? Cái đó th́ phải để người khác người ta phê b́nh, chứ tôi không biết. Tôi chỉ biết làm thôi. Đại khái như bài nhạc của tôi làm hôm nay nó khác với bài trước như thế nào, th́ tôi chịu chết (không thể biết được). Tôi không thể giải thích được. Người khác giải thích hộ tôi. BBC: Nhưng có một số bài nói về thiên nhiên vào những năm 1950 và đầu 1960, như là bài ca “Sao” và “Chiều về trên sông”, ông có thể nói ǵ về quan hệ thiên nhiên và âm nhạc? Lúc đó là lúc tôi bỏ qua trường hợp nh́n vào đất nước ViệtNam. Tôi muốn nh́n vào cuộc đời nhiều hơn. Tôi nói những câu chuyện về “Bài ca sao”, “Bài ca Trăng”, th́ nó vượt ra khỏi nước Việt Nam rồi. BBC: Từ năm 1954-1975 ở miền Nam, không khí âm nhạc thời đó như thế nào? Tôi không nhớ được, quên rồi. Thời cuộc của Việt Namthay đổi nhiều quá, thành ra tôi cũng quên mất. BBC: Nhưng khi ông hát “Tâm phẫn ca”, sinh viên nghe th́ họ thấy sao? Cái đó th́ họ phải thích chứ. Bởi v́ cái đó cũng nói lên được ḷng căm giận của họ cũng như của tôi, là v́ chiến tranh kéo dài quá. BBC: Về âm nhạc mà ông đă sáng tác sau khi về Việt Nam năm 2005, ông có thể nói về trường ca về “Minh họa Kiều”? Về đây tôi mới sáng tác được toàn vẹn “Minh họa Kiều”. V́ “Minh họa Kiều” dài lắm. Nó dài phải đến hơn 2 tiếng đồng hồ mới hết. Tôi mới làm được 3 phần, về đây tôi làm nốt là phần thứ tư, về đây mới làm được, xong rồi. Tôi làm “Hương ca” là bản nhạc mới. Rồi tôi làm thêm những bài nhạc phổ thơ của thi sỹ Bích Khê. Đó cũng là những cái mới hết. Muốn biết nó ra sao th́ phải mua đĩa để nghe thôi. Trong “Hương ca” nó nói ǵ? Nó nói về t́nh yêu nước. Mà yêu nước của ViệtNamnay nó khác với yêu nước của ngày xưa rồi. Ngày xưa tôi làm bài “T́nh hoài hương” là vào 1950, th́ cái đẹp của đất nước nó khác cái đẹp của bây giờ. Ví dụ như là ngày xưa c̣n có những người đàn bà con gái răng đen, và đồng thời ăn mặc quần áo nâu. Bây giờ người con gái, anh đi về vùng quê anh coi, họ mặc hoàn toàn giống như những người mới, chứ không phải như người cũ nữa. Vậy th́ t́nh cảm của tôi cũng phải khác đi. BBC: Ông chọn một bài thơ để phổ nhạc như thế nào, ông có thể cho một vài ví dụ? Tại sao tôi chọn bài thơ của ông Hoàng Cầm, là v́ lúc đó ông Hoàng Cầm là nhà vô địch của những bài thơ kháng chiến. Tại sao tôi lại phổ thơ của ông Phạm Thi Thư, là v́ lúc đó, ông Hoàng Phạm Thi Thư đưa ra những loại nhạc lúc đó gọi là “Đạo ca”, là những cái mới hết. Ông Nguyễn Tất Nhiên là những bài ca ngộ nghĩnh, vui vẻ. Tôi chỉ có thể nói thế được thôi, c̣n đi vào chi tiết, không thể nói được. BBC: C̣n các bản “Tị nạn ca” th́ sao? “Tị nạn ca” là những bản nhạc nói chung về những vấn đề những năm không c̣n ở trong nước nữa. Đó là tị nạn chứ ǵ. Thế nhưng xong rồi th́ tôi thấy là nó là những bản nhạc hơi “ảo ảnh quê hương”, chứ không phải là bản nhạc thật. Ngồi ở Bridgeway City mơ tưởng đến cánh đồng ViệtNam, th́ nó hơi vô duyên quá (non-sense). Sau tôi quyết định tôi không nhắc đến nữa. BBC: Giáo sư Trần Văn Khê sẽ viết về những tác phẩm nào của ông không? Tôi không biết, chỉ biết là ông ấy đă viết được trên 100 trang rồi. BBC: Ông là người rất nhạy về công nghệ, nhất là ứng dụng cho âm nhạc, ông đă sản xuất một CD đầu tiên ở Mỹ. Ông có thể nói ǵ về chuyện này? Giản dị thôi, ngày xưa, tôi đi học ở trường Kỹ nghệ thực hành, thành ra những cái ǵ thuộc về vấn đề kỹ thuật, tôi thích lắm. Khi có được thời đại computer, năm 1982 là lúc computer ra đời, th́ tôi vội vàng học ngay rồi. Từ đó tới nay, tôi áp dụng vào trong sáng tác nhạc, th́ rất tốt. Nếu tôi không đi học được kỹ thuật, th́ tôi không hiểu biết được kỹ thuật mới. Tôi nghĩ là tôi may mắn hơn những người khác là tôi thấy ngay được cái hay, cái ích lợi của computer và tôi dùng nó ngay. BBC: Ông biết ǵ về phong trào “Hát cho đồng bào tôi nghe”? Âm nhạc của phong trào này khác ǵ với nhạc của ông? Không, tôi không làm loại đó. Cái loại đó của người khác làm. Ông Tôn Thất Lập th́ phải. Không phải tôi. Tôi không biết. Tôi không được nghe những bài đó. Tôi có biết là ông ấy có làm những bài hát là “Hát cho đồng bào nghe”, nhưng tôi không có ở trong tay để biết là bài đó ra sao. Tôi không dám phê b́nh. 'Sức mấy mà buồn' BBC: Âm nhạc ở miền Nam Việt Nam ngày xưa có rất nhiều luồng, quan hệ giữa chúng ra sao? Tôi cũng biết hết đấy, nói cho nó ngay ra mà nói là không biết th́ không đúng, nhưng mà biết, nhưng nó không ảnh hưởng đến tôi ǵ cả. Tôi kính trọng những bài đó, thế thôi. Tôi không chê mà tôi cũng không khen. BBC: Mục đích nhạc của ông những năm 1960 là ǵ? Vẫn là con đường cũ tôi đi theo. Tức là vấn đề “khóc, cười theo mệnh nước”, lúc nào nước vui, th́ tôi cười, thế c̣n lúc nào nước buồn th́ tôi khóc. BBC: Có sự kiện nào trong lịch sử làm cho ông buồn? Không bao giờ tôi buồn cả, bởi v́ tôi có bài hát gọi là “Sức mấy mà buồn”. Không bao giờ tôi buồn cả. Buồn làm ǵ, vô ích. Nếu có buồn, th́ cũng chỉ buồn đại khái thôi, nói cho nó vui thôi chứ, không bao giờ tôi bị buồn cả. BBC: Nhưng có một số bài buồn như là “Ngậm ngùi”? “Ngậm ngùi” th́ đâu có buồn. Đó là một bài hát an ủi. Ông ta làm thơ như vậy để khuyên mọi người trở về với đời sống b́nh thường thôi. Th́ đó là an ủi nhau thôi chứ không có ǵ mà buồn. BBC: Bài “Quê nghèo” chẳng hạn? “Quê nghèo” th́ thực sự là buồn. Đó là bởi v́ chiến tranh. Tôi làm bài “Quê nghèo” đó là người ở quê là người dân nghèo, đói nhất ViệtNam, lại c̣n bị chiến tranh nữa. Th́ tôi diễn tả đó thôi. BBC:Bài “Quê nghèo” th́ ông diễn tả điều ǵ? “Tôi không xa kinh kỳ sáng chói”, có những ông già “Cày bừa thay trâu” th́ khổ quá. Đó là một bài mà nhiều người Việt Nam rất cảm động, rất thích, là bởi v́ tôi nói được những cái đó lên. theo bbc |
'Tôi về đây là v́ tôi yêu nước' đọc cái tựa thôi là thấy già xào mồm rồi, nếu yêu nứơc th́ sao 75 ở lại vn đi chứ chạy qua mỹ làm chi, già nầy chưa chết phứt đi cho rồi ở chật đất thôi
|
Het ong Ky roi den ong gia nay bo tay luon
|
Quote:
|
Quote:
|
Nuôi 1 con chó tốt hơn nuôi những tên Bắc Cụ liếm đít như tên già vô liêm sỉ họ Phạm này và tên Nguyễn cao Kỳ ......làm ô nhục cho những người di cư từ miền Bắc vào Nam để tránh bọn súc sinh Việt Cộng ...
...tuổi ông đă già nhưng rất đáng được gọi bằng thằng hay tên chó đẻ Phạm Duy ...tốt nhất là nên câm họng mà sống hết quảng đời c̣n lại .. |
Khi tôi về, đầu tiên, tôi xin lại, hồi tịch lại, tôi lại trở thành người ViệtNamngay. Tôi không c̣n là người Mỹ nữa.
vài tháng nửa ông bịnh rồi đừng có ṃ về bên Mỹ như thằng con của ông |
Thật không
:rant:
BBC: Thời gian ông đi Philippines, ông đă viết “Tị nạn ca”, “Nhục ca” đúng không? Những bài đó là bài soạn ra trong lúc hoảng hốt, không nên nhắc đến. Tôi quên rồi. :112: Hô hô |
Thằng già này quay đầu về Việt Nam theo Việt Cộng để thỏa măn Đông dâm dục thôi . ... bỏ tiền ra th́ gái 20+ tha hồ mà gặm ....
Hạng người mà có đầu óc chó bị chúng chửi là đúng ..... |
Do đó mới thấy "thành tài th́ dể, thành nhân rất khó" mà thành chó như lảo này th́ có khối
|
Quote:
|
Quote:
|
Với PD: thành nhân rất khó chứ thành phân th́ dể thôi.
|
Quote:
Khổ ! Già rồi mà cứ phải liếm lại những băi đă nhổ. Sống đâu cũng bị khinh, Kiếp người làm chi khổ hơn thú. |
Quote:
Quote:
|
'Tôi về đây là v́ tôi yêu nước'..Vậy là hơn 3 triệu người Việt khác ở nước ngoài không về nước sống là không yêu nước theo lời Phạm Duy.
Về liếm láp thì cứ nói thẳng ra,nói ra người ta chửi rồi cũng qua,chứ về liếm láp mà gọi là "về yêu nước" thì người chửi cả 3 đời cũng chưa hết. Mà ông Phạm Duy "yêu nước" nào,đảng ta bán mẹ nước VN cho Tàu cộng rồi. Không tin thử ra đường VN đả đảo Tàu cộng coi. Ở Mỹ đả đảo Tàu cộng lập tức sẽ có người tham gia và chính quyền bảo vệ. |
Quote:
:hafppy::hafppy::haf ppy: Thằng con mới chết ...., thằng cha mà đọc những lời của Thân Y là chắc nó đi theo con luôn ...... |
Con cháu nó hảnh diện được người đời chưởi cả ḍng họ nhà nó : ḍng họ pham dái duy và ḍng họ cẩu kỳ....thêm một ḍng họ xướng ca vô loại
|
Thêm một ḍng họ xướng ca vô loài !!!
Thật ra ḍng họ tên Phạm Duy này phải nói là đă đang dẫn đầu một bọn xướng ca vô loài từ lâu rồi rồi từ khi thằng già này tằng tịu với vợ của em vợ ḿnh là Hoài Bắc (tất Phạm Đ́nh Chương) Tôi đă không xem trọng nó là người rồi hehehhe |
Cái lăo già khốn nạn PD nầy sao không chịu im tiếng mà liếm đít bưng bô đám CSVN đi mà lại c̣n bố láo, bố lếu chi để rồi bị thiên hạ mang cả gịng họ ra mà chưởi bới. Thật là tội nghiệp cho ông bà, cha mẹ của lăo già khốn nạn PD, đă không ngờ sinh ra 1 thằng con phản tặc, khốn nạn và vô liêm sĩ như thế!
|
Rất tốt. Khi tôi về, đầu tiên, tôi xin lại, hồi tịch lại, tôi lại trở thành người ViệtNamngay. Tôi không c̣n là người Mỹ nữa. Đó là một cái rất tốt. Đối với tôi và chính quyền ở đây không có vấn đề ǵ cả. Họ cũng thấy tất cả mọi sự trong cuộc gọi là giao tranh giữa hai miền như vậy, th́ không có ai... Thật sự là rất tốt sao? Về VN nhập tịch Việt Nam CS rồi vẫn c̣n hưởng tiền trợ cấp bên Mỹ th́ thật là quá tốt rồi. Đúng là đồ an cháo, đá bát. Tôi rất mừng v́ bao nhiêu năm nay, tôi tưởng người ViệtNamkhông ai c̣n hát nhạc của tôi nữa. Tôi về, tôi thấy là họ vẫn hát nhạc của tôi như thường. Vui lắm. BBC: Được biết là chỉ có 10% bài hát của ông được cho phép ở Việt Nam, cái này đúng không? Đúng rồi, nước nào người ta cũng có những quy định về vấn đề cho phép hay không cho phép. Nói cho đúng ra, sở dĩ tôi chỉ có 1/10 sáng tác của tôi thôi, là cũng giản dị là v́ tôi không đứng ra xin phép. Cái tên già này vẫn ôm măi cái tật lẽo mép. Câu trên th́ bảo là về VN họ vẫn hát nhạc của tôi như thường. Câu dưới th́ lại bảo là v́ không xin phép. Cái đám văn nô CS qua đây hát có đăng kư không? Tại sao người trên đất tự do lại về bên đó để phải..... xin phép rồi mới được hát. Cái đám vô học đó chữ nghĩa không đầy lá mít th́ tụi nó hiểu được cái ǵ để gọi là kiểm duyệt? Đúng là đồ điên, tự dưng về bên đó đưa tiền cho bọn chúng để được.....hát. Như vậy là sao? Người Việt Nam ở Mỹ, hay đi hải ngoại rồi, muốn nghĩ ǵ th́ nghĩ, tôi không quan tâm. Thật ra th́ cũng chẳng ai quan tâm đến Phạm Duy. Nếu có nhắc đến th́ người ta chỉ muốn nguyền rủa. Một tên già đần độn, dâm ô và phản phé. :hafppy::hafppy::haf ppy:
|
Quote:
Thui đợi chừng nào đám ma của PD chửi luôn!:hafppy: |
Ai chửi Phạm Duy cũng hay hơn nhạc Phạm Duy. Nhưng tôi thích nhất câu này:
Quote:
|
Quote:
|
Thằng già chó đầu óc không bằng con lợn !
|
thằng già vô liêm sỉ họ Phạm này chua chet ha
|
Gia VO LIEM SI!!!!!!!
|
'Tôi về đây là v́ tôi yêu nước'??????????????? ??
văi chó đéo thằng già dâm dục địt mẹ về kiếm gái tơ. Khi tôi về, đầu tiên, tôi xin lại, hồi tịch lại, tôi lại trở thành người ViệtNamngay. Tôi không c̣n là người Mỹ nữa. Đó là một cái rất tốt. Đối với tôi và chính quyền ở đây không có vấn đề ǵ cả. mẹ kiếp chó già súc sinh nhớ có bệnh th́ ở vn nhé đừng trở về mỹ thằng con 94 lù của mày nhé ví chính miệng chó mày đă nói "tôi không c̣n là người Mỹ nữa". tốt hơn chó mày nên đi theo thằng con 94 lù của mày đi và thằng cẩu kỳ nữa chúng nó đang chờ chó mày ở phi trường địa ngục đấy nhanh lên cho thiên hạ nhờ. quên nữa sao chả thấy ai tŕnh báo với chính quyền Mỹ là thằng chó già 4 lù không c̣n là người mỹ nữa để họ ngưng trợ cấp của nó. |
Nhủng lời tuyên bố rất là hay của người trên bảy mươi bó. Hết chổ chê, ḿnh không cần tốn hao giấy mực nửa...
|
Thằng này được VC dụ về VN rồi trả nhà lại cho nó...nên nó mới ra sức hửi đít CS
|
Người Việt Nam ở Mỹ, hay đi hải ngoại rồi, muốn nghĩ ǵ th́ nghĩ, tôi không quan tâm.
đâylà lới của hằng chó già đâm dục. mọi người nên nhớ kỷ nhé nhất là những có tinh thần chống cộng sản , như nhóm Asia v.v. Khi thằng chó vẹm vôn nô liếm bô cs này đi bán muối th́ đừng lên tiếng ca tụng nó này nọ nhé nó đă bàn hết lương chó lủ cầm quyền chó cs th́ chả liêmsỉ ǵ cả. riêng tui sẻ cúng cái đầu heo cũng như tui sẽ cúng cho thằng con 94 lù của nó ngày mai vậy. |
Ủa đây là room tin tức về người Việt hải ngoại mà sao đưa tin thằng già này dzô đây dzậy? bi giờ hắn đă là người Diệt Nam thực sự ở trong nước rùi, đâu c̣n là người Việt ở hải ngoại nữa.
Tui đang chờ cái ngày lăo ta bịnh như thằng con trai của lăo, xem lăo ở trong nước Diệt Nam yêu dấu của lăo để chữa trị hay cũng lê thân qua xứ đế quốc cầu xin được chít. |
già phải gió
|
noi thieu 1 chut: TOI VE DAY VI YEU LON TRONG NUOC
|
Tôi về đây là v́ tôi yêu nước từ các bông hồng nhỏ ...
|
Tôi yêu...cái tôi !
Nghe đỡ thối! |
dái duy chờ ngày đi đoàn tụ với dái hồ bốt phét việt gian
|
Con chó già này đă lở ăn cứt th́ cũng biết khen ngon để nhà nước cộng sản để yên, nói lở miệng nó đuổi qua Mỷ th́ ngay cả cứt cũng không có mà ăn, đồ hèn.
|
PD đă từ Bắc chạy vào Nam rố từ Nam chạy sang Mỹ,những năm cuối đời lăo đă đi chu du khắp nơi và thấy rằng không nơi nào bằng quê hương cũa ḿnh, nhất là ỡ Mỹ sống gần mấy con chó ǵa bịnh hoạn măi rồi cũng chán ,về VN có gần 90 triệu người chào đón,có mấy em tre trẻ ,trắng trẻo , và lại rẽ ,qúa đă ... một sự lựa chọn đúng nhất .:)
|
Quote:
|
All times are GMT. The time now is 03:35. |
VietBF - Vietnamese Best Forum Copyright ©2005 - 2025
User Alert System provided by
Advanced User Tagging (Pro) -
vBulletin Mods & Addons Copyright © 2025 DragonByte Technologies Ltd.