VietBF
Page 2 of 2 1 2

VietBF (https://www.vietbf.com/forum/index.php)
-   Breaking News | Tin Sốt (https://www.vietbf.com/forum/forumdisplay.php?f=40)
-   -   VN Bộ trưởng giáo dục Việt Cộng bị lộ gian lận học vị, dốt nát (https://www.vietbf.com/forum/showthread.php?t=1137708)

cargot51 02-21-2018 10:00

Noi chi toi thang nay , Thang Nguyen Tan Dung THU TUONG con bang DAI HOC truong Son kia sau do Equivalent voi Dai Hoc bay gio

nangsom 02-21-2018 16:14

Quote:

Originally Posted by tomay (Post 3382932)
Nguyễn Xuân Fúck với thằng này có khác nhau không?

Có! 2 người này khác nhau cái tên, nhưng đều ăn tạp giống nhau!:nana::hafppy:

Gibbs 03-22-2024 16:03

Đừng có tự ái dân tộc rởm đời nữa
Ae An Nam th́ khỏi phải nói, độ đạo đức giả và làm tṛ con ḅ là số 1 thế giới. Mồm ae ra rả yêu nước, giá trị tinh thần Việt, me Tây nhưng bản thân chính ae đă tự Tây hoá bản thân ḿnh mà ko biết; đại khái kiểu tay cầm iPHone, vào facebook chửi Tư Bản Mỹ ấy.
Th́ chuyện quần áo ăn mặc nó cũng thế, hiện có mấy cái nhóm Việt Phục suốt ngày tổ chức mấy cái event hô hào nào là khôi phục viêc mặc quần áo của tổ tiên để thay thế cho việc mặc sơ mi, quần tây, váy áo (theo phong cách Tây). Nhưng mà tóm đi tóm lại phong trào của ae nó cũng tắt ngóm nhanh như b... thằng liệt dương hết Viagra.
V́ căn bản ae chỉ có tinh thần dân tộc mù quáng mà ae chả hiểu ǵ về tiến tŕnh của lịch sử cũng như thế nào là nguyên tắc của thời trang hiện đại. Chả hiểu dc tại sao quần áo phong cách phương Tây như complet, veston, váy, áo, croptop v....v nó trở thành giá trị chung của đại chúng nhân loại hơn là áo dài, áo tứ thân, áo the, khăn xếp, guốc mộc v....v
Một điều căn bản mà cái gọi là Việt Phục (chỉ quần áo xưa của ng VN) dần trôi vào quên lăng và bị lạc hậu đó chính là nó ko có tính thực dụng, dễ dàng, đẹp hiện đại để sử dụng trong cuộc sống hàng ngày.
Nói đơn giản như cái quần Tây kiểu dáng nó vừa ôm vào chân người mặc, tạo dáng cao đẹp, chân dài hơn cho nam giới mặc nó - mấy ông Vn lùn xủn 1 mẩu lại cố c̣n thích mặc cái áo the, dài tḥng ḷng vào th́ đă lùn lại c̣n lùn hơn --> xấu ẳng, phi thẩm mỹ.
Chưa kể nhờ cái cái khoá kéo thần thánh (cũng là phát minh của Tây) nên cái quần Tây hợp với cuộc sống hàng ngày, ae khi cần giải quyết th́ kéo lên, kéo xuống 1 cái là xong, cởi cái quần Tây ra đi nặng, đi nhẹ đều dễ dàng khi ngồi xuống vệ sinh. C̣n cái bộ áo dài kia mà mặc đi làm á, lúc muốn đi vệ sinh ko cẩn thận rớt hết ra cả vải khai mù, thối rinh.
Ấy là c̣n chưa kể, cái quần Tây th́ gọn gàng, đi lại thuận tiện; c̣n cái áo dài kia mà lỡ may đi ko cẩn thận 1 cái là dẫm vào cái tà áo, ngă sấp mặt lol luôn là chuyện quá thường.
Do đó, xét trên cả quan điểm thực dụng lẫn thẩm mỹ th́ cái áo dài của nam giới là 1 sản phẩm lỗi, thể hiện trí tuệ nông cạn của tổ tiên anh em. Ae đừng có tự ái Việt Nam suy cho cùng trước nay có phát minh hay sáng tạo dc cái ǵ ra hồn đâu ?
Rồi th́ đến cái gọi là áo dài của phụ nữ nó cũng mắc lại những khuyết điểm tương tự như cái áo dài nam thôi, rất dễ rách, rất dễ bị hở, đi lại loè xoè, vướng víu trong lúc cần vệ sinh. Sử dụng trong cuộc sống công việc hàng ngày cũng rất bất tiện và nh́n rất quê mùa (ko sang trọng như váy áo, quần Tây).
Mà tôi cá chắc là mấy chị em chụp Việt Phục nhưng bên trong vẫn mang cái áo ngực (cóc-xê) đây ko phải đồ VN các chị nhé. Xưa khi Pháp chưa vào Vn; th́ đàn bà Vn ko mặc áo ngực nhé, mà mặc cái áo yếm để lót ngực đỡ lộ thôi. Mặc cái áo yếm này 1 thời gian ngực sẽ sệ dài hơn quả mướp và khô héo dần.
Sau này khi Pháp đô hộ VN, các chị dần dà mới biết mặc áo ngực cho nó tôn ṿng 1 ưỡn căng lên cho nó đẹp và hiện đại.
Do đó, đă là người sống trên trái đất này phải biết tiếp thu và tiến bộ; đừng có cố đấm ăn xôi đi tung hô 1 thứ lạc hậu về văn minh lẫn cả văn hoá như cái gọi là Việt Phục - rồi há mồm ra bảo nó là duy tŕ văn hoá tổ tiên. Văn hoá nào hay phù hợp th́ giữ lại, cái nào nó dở ko phù hợp với cuộc sống hiện đại th́ học tập cái mới bỏ đi.
Này, văn hoá tổ tiên là phụ nữ chửa hoang (single mom), quan hệ trước khi cưới là cạo đầu, thả rọ trôi sông ấy - sao ko ủng hộ cái văn hoá tổ tiên này đi. Sao ko lập phong trào khôi phục lại phong tục này đề nghị nhà nước xử tử hết chị em single mom, rồi các chị em quan hệ trước khi lấy chồng ?
Hay v́ thích dc sướng nên thôi ta ỉm mẹ cái này đi, đi tung hô mấy cái khác thôi.
Vậy mới bảo là cái bọn hô hào phục hưng văn hoá Việt, chúng nó cũng chả hiểu ǵ về văn hoá Việt luôn ấy. Chỉ là lũ trẻ con, miệng c̣n hơi sữa, bị nhồi sọ về cái gọi là tinh thần dân tộc mù quáng thôi.
Hoang Nguyen

Gibbs 03-22-2024 16:09

Tre mất 4 năm chỉ tăng thêm 30cm. Nhưng từ năm thứ năm trở đi, nó sẽ phát triển mạnh mẽ với tốc độ 30 cm mỗi ngày và chỉ mất sáu tuần để phát triển lên 15 mét. Trên thực tế, trong 4 năm đầu tiên, rễ tre kéo dài hàng trăm mét vuông trong đất.
Làm người, làm việc cũng tương tự như vậy.
Đừng lo lắng những nỗ lực của ta tại thời điểm này không được đền đáp, bởi v́ những thứ ta bỏ ra đang là nền tảng vững chắc cho ta sau này, như rễ tre vậy. Đời người phải có tích lũy, có bao nhiêu người đă không thể kiên tŕ như tre chờ đến ngày có thể vượt qua 30 cm mỗi ngày?
Giá trị là ǵ?
Hai cây trúc giống nhau, một cây dùng làm sáo, một cây dùng làm giá phơi đồ.
Giá phơi đồ thắc mắc với sáo: "Sao chúng ta sinh ra cùng một nơi, đều là trúc trên núi. Nhưng tôi mỗi ngày đều phải dăi nắng dầm mưa, c̣n bạn lại rất giá trị?"
Sáo trả lời: "Bởi v́ bạn chỉ chịu một nhát dao khi bị chặt ra, c̣n tôi đă trải qua hàng ngàn nhát dao, được người ta chế tạo cẩn thận." .
Ngẫm đời người cũng như vậy, nếu có thể chịu được cực khổ, cọ xát với thực tế, dám chịu trui rèn, dám đảm đương và chịu trách nhiệm cho cuộc đời ḿnh, cuộc sống mới có giá trị. Khi nh́n thấy vinh quang của người khác, ta không nên ghen tức, bởi họ khổ luyện để tạo ra nhiều giá trị hơn ta.
Quanh ta, có rất nhiều người thông minh, nhưng lại có quá ít người có thể kiên tŕ đến cuối cùng, thế nên số người thành công chỉ là số ít. Người càng trí tuệ, họ càng hiểu rơ khuyết điểm của ḿnh và luôn cố gắng đến cùng.
Trưởng thành không chỉ là trải qua thất bại một lần, mà phải tích lũy nhiều lần, cả về tri thức lẫn bản lĩnh .
Đó chính là định luật Tre.
Đỗ Hằng

Gibbs 03-22-2024 16:10

Trong 1 giờ học vật lư, thầy giáo bỗng hỏi cả lớp:
"Tại sao trong ô tô lại cần có phanh xe?".
Câu hỏi dường như quá đơn giản nên 1 học sinh đă xung phong trả lời:
"Thưa thầy, em nghĩ là để dừng xe".
"Theo em là để giảm và kiểm soát tốc độ của xe"
1 học sinh khác có ư kiến. "Để tránh va chạm ạ", 1 học sinh nữa đứng lên trả lời.
Sau đó, đa số các học sinh cũng đều có những câu trả lời tương tự. Thấy vậy, thầy giáo mỉm cười và nói ra đáp án của ḿnh:
"Tôi đánh giá cao tất cả các câu trả lời của các em, tuy nhiên, tôi lại có góc nh́n của riêng ḿnh.
Theo tôi, phanh xe trong ô tô là để giúp nó chạy nhanh hơn".
Nghe thấy vậy, các học sinh đều ngơ ngác nh́n nhau không hiểu thầy giáo đang nói ǵ.
Lúc này, thầy giáo mới từ tốn giải thích:
"Thế này nhé, giả sử chiếc ô tô chúng ta đang đi không có phanh, th́ các em sẽ dám lái nó với tốc độ tối đa là bao nhiêu?
Chắc chắn là v́ không có phanh nên các em sẽ không dám đi nhanh đúng không? Chính v́ thế, chiếc phanh đă cho chúng ta dũng khí để lái nhanh hơn".
Tất cả các học sinh đều im lặng. Đây là điều các em chưa từng nghĩ tới.
Thầy giáo tiếp tục:
"Tương tự như vậy, trong cuộc sống này cũng có rất nhiều chiếc phanh cho chúng ta. Chúng chính là những khó khăn, thử thách ḱm hăm chúng ta vào 1 lúc nào đó.
Thế nhưng, sao ta không nh́n khác đi? Sao không cho rằng chúng cũng chính là động lực để ta tiến về phía trước?
Để giúp chúng ta an toàn và tránh được những nguy hiểm, rủi ro? Giống như chiếc phanh vậy.
Đôi khi, để đi được nhanh hơn, chúng ta cần phải dừng lại hoặc lùi về phía sau. Chúng ta nên biết ơn những chiếc phanh như vậy".

hoaibao 03-23-2024 10:07

Có Đầy Tớ nào có bằng cắp thật không vậy

Gibbs 03-24-2024 03:08

Chu Mộng Long: Khó hơn lên Trời
Sau khi nhờ nhiều người tác động tôi gỡ bài không xong th́ có lẽ chính tác giả bài báo nhắn cái tin này: "Trân trọng nhờ thầy gỡ giúp cái tus! Em cảm ơn". Định trả lời nhưng không chừng mất thời gian loằng nhoằng, ảnh hưởng buổi học của học viên. Trả lời ở đây vậy.
Lời "trân trọng" trên, tôi hiểu là tôi phải gỡ bài vô điều kiện và không lư do. Một bài viết của tôi, trong vài tiếng đă có cả vạn lượt xem và chia sẻ, sau đó tôi lặng lẽ tự gỡ bỏ là hoàn toàn vô nghĩa. Nếu không công khai lư do mà tự gỡ bỏ, càng gây nghi ngờ cho người đọc. Không chừng có người nghĩ tôi sai nên tôi đă phi tang. C̣n nếu giải thích lư do th́ giải thích thế nào? Nói báo viết sai th́ cần ǵ tôi phải giải thích và gỡ bài? Hay là gài tôi vào cái bẫy, khi gỡ bài phải cáo lỗi bạn đọc, hóa ra tôi là người có lỗi?
Tôi từng thật thà và dính bẫy không ít lần. Báo chí tự cho ḿnh khôn và bắt tôi phải ngu suốt đời sao?
Nếu số điện thoại trên là của tác giả bài báo, tôi khuyên chân thành thế này: 1) Đăng chính thức lời cáo lỗi về sai sót đă làm ảnh hưởng đến cụ bà 119 tuổi và thân nhân của cụ. 2) Xác minh lại thông tin về bà cụ và công khai phần sửa lỗi, tức đính chính theo Luật báo chí. Làm được như vậy, bảo đảm không ai không tha thứ!
Dễ vậy mà tôi không hiểu sao báo chí được nhà trường và Đảng giáo dục, bồi dưỡng chu đáo vẫn không làm được. Xin lỗi và sửa sai với họ c̣n khó hơn... lên trời!
Việc đăng tin sai, sau khi dư luận lên tiếng, báo chí chơi tṛ phi tang bằng cách gỡ bài, thay bài khác, hoặc lặng lẽ sửa, hoặc thậm chí gây áp lực lên dư luận, đe doạ, bắt dư luận phải câm mồm, tác hại khôn lường. Chẳng hạn, gần đây nhiều bài báo tiết lộ bí mật chính trị nội bộ, sau hàng ngàn lượt chia sẻ th́ báo lặng lẽ gỡ bài (lỗi 404), hoặc thay bài khác, càng kích thích sự ṭ ṃ, và cái gọi là bí mật thành bật mí hết. Không chỉ "bật mí" mà c̣n bé xé thành to với những suy luận bừa băi, gây rối loạn an ninh. Bộ Truyền thông không xử lư nghiêm loại báo chí này mà cứ nhè thằng dân đen xử phạt, làm cho nhà báo càng lộng quyền. Đó là chưa nói có loại nhà báo chụp mũ ngược người chỉ ra cái sai của báo là thù địch, phản động!
Cách đây khoảng hơn mươi năm, báo Vnexpress, báo Thanh niên và rất nhiều báo ăn theo, đăng tin bài bôi nhọ tôi bằng cách mượn lời tố vô bằng chứng của một tên lưu manh giả danh giảng viên. Tôi phản ứng quyết liệt, yêu cầu cấp bằng chứng và xin lỗi công khai. Báo không cấp được bằng chứng và cũng đ*o thèm xin lỗi.
Riêng Vnexpress c̣n ngang ngược gửi công văn cho Sở Truyền thông, đề nghị xử phạt tôi về tội bôi xấu báo. Báo Thanh niên th́ chỉ đăng lại cái kết quả xử tên côn đồ lưu manh giả danh giảng viên kia để lấp liếm. Trịch thượng và lưu manh như thổ phỉ! May mà tôi cứng cựa, khi làm việc với Sở Truyền thông, tôi cho thanh tra truyền thông nếm món cựa gà, chứ thấp cổ bé họng th́ bị cả hệ thống hiếp như hiếp d*m thật!
Truyền thông, xét đến cùng cũng là một phần của cả hệ thống tuyên truyền - giáo dục. Đạo đức tối thiểu là biết sai, nhận lỗi và sửa sai công khai để làm gương cho con trẻ, nhưng cả hệ thống này không làm được th́ tuyên truyền, giáo dục cái ǵ? Tuyên truyền, giáo dục sự dối trá, lưu manh ư?
***
To như Nhật Hoàng, Thủ tướng Nhật và các cấp quan chức Nhật, khi sai, tất cả đều biết cúi đầu xin lỗi công khai. Ở Việt Nam, từ quan chức đến nhà báo quèn đều chỉ biết ngẩng cao đầu tự xưng "đỉnh cao trí tuệ".

Gibbs 03-24-2024 03:11

Chu Mộng Long: Ngang ngược và tráo trở
Muốn ngủ trưa để chiều lên lớp, nhưng đành hy sinh cái thời gian vàng ngọc cho cá nhân mà viết bài này. Nếu chờ đến tối, rất có thể chiều nay tôi sẽ lại bị quậy ngay trong khi đang giảng bài.
Số là sáng nay t́nh cờ mở mạng ra đọc, thấy nhiều bạn chia sẻ bài báo về "tài sản vô giá" của một bà mẹ Việt Nam anh hùng. Rất nhiều c̣m chửi nhà báo ngu, vô t́nh miệt thị luôn cụ bà 119 tuổi. Tôi th́ chỉ thấy vui khi chợt nhớ trong bài tập toán lớp 3, có bài toán ra đáp số ngộ nghĩnh: Mẹ Nam chỉ lớn hơn Nam 4 tuổi. Thế là để thư giăn cho cộng đồng mạng, tôi chia sẻ bài báo và ra đề toán tương tự. Không b́nh xét đúng sai, không chê, không chửi.
Vậy mà sáng nay nhận đến dăm bảy cuộc gọi điện từ nhiều người ngay trong lúc tôi dạy học. Họ nói ṿng vo một hồi, kết cục tôi hiểu là họ buộc tôi phải gỡ bài. Người tử tế th́ nói tác giả bài báo đă sửa lỗi, nên tha thứ. Tôi chỉ ngạc nhiên là không thấy tác giả lên tiếng mà toàn nhờ cậy hết người này đến người kia.
Tôi trả lời thẳng thắn thế này: Bài viết của tôi chỉ là bài toán dựa trên dữ liệu của bài báo. Nếu tác giả nhờ có bài toán này, sau khi tính toán, thấy có ǵ đó sai sai th́:
1) Tự sửa lỗi, không cần cảm ơn tôi, v́ không phải tôi là người phát hiện đầu tiên;
2) Nếu ảnh hưởng đến dư luận th́ chính thức đăng bài công khai xin lỗi cộng đồng người đọc;
3) Không nên chơi tṛ tự gỡ bài, chỉnh sửa rồi gây áp lực cho người giúp ḿnh nhận ra cái sai. Đó là làm báo hay viết lách tử tế.
Chuyện viết lách cũng như mọi chuyện của cuộc sống, ai cũng có thể sai sót. Biết sai sót th́ cảm ơn người phát hiện ra cái sai của ḿnh và công khai xin lỗi là hết chuyện, nếu cái sai chưa gây tác hại lớn. Ai cũng biết, tôi từng sai, thậm chí không sai nhưng gây tổn thương cho ai đó, bị nhiều người chỉ trích, kể cả báo chí đánh hùa, tôi chẳng van xin hay gây áp lực cho ai cả. Tôi cảm ơn và nhận lỗi công khai trước khi khoá bài.
Sáng nay, sau khi bị quậy cả buổi trong giờ dạy, tôi phải phát cáu. Rằng tác giả lặng lẽ sửa bài rồi cho người gây áp lực buộc tôi gỡ bài, hoá ra tôi thành người có lỗi? Bởi trang tôi có lượng người theo dơi đông hơn một tờ báo, tôi muốn xoá bài th́ tôi phải đăng công khai xin lỗi bạn đọc. Hoá ra tôi không lỗi lại thành người có lỗi! Sao ngang ngược vậy?
Tôi từng là nạn nhân của sự ngang ngược như vậy, nên dù được cầu xin hay bị gây áp lực, tôi đều phải cảnh giác. Cách đây ít tháng, một phóng viên trẻ lấy nguyên văn một đoạn bài tôi viết về tranh Đặng Mậu Tựu. Tôi viết bài đề nghị báo phải chua nguồn hoặc thậm chí xào nấu lại ư tưởng cũng được. Thế là tác giả nhờ cậy người này đến người kia, kể cả nhờ quan lớn gây áp lực buộc tôi gỡ bài. Tôi nể nang nên khoá bài và cáo lỗi bạn đọc. Hậu quả, sau một tháng bị tai nạn giao thông, tôi mở Facebook th́ nhận ngay lời cảnh cáo của Facebook, từ các bức tranh của anh Tựu đến bài viết về tranh Đặng Mậu Tựu: "Bạn đă vi phạm bản quyền!" Facebook xoá sạch bài viết đó. Hoá ra, tôi thành kẻ cắp. Ai đă chơi tṛ như vậy?
Hơn 10 năm trước, một tờ báo đăng lời đe doạ tôi tội vu khống báo ấy viết sai sự thật. Tôi tá hoả khi truy lại bài báo ấy. Gốc là phóng viên cẩu thả chôm h́nh trên mạng rồi gắn vào bài báo. Khi bị phát hiện, báo lặng lẽ xoá h́nh ảnh ấy, thay h́nh khác rồi chụp mũ ngược. May mà bộ nhớ Google c̣n lưu bản gốc chứ không th́ tôi bị mắc tội vu khống!
Luật báo chí quy định rơ, rằng báo chí đăng sai th́ phải đính chính và cáo lỗi công khai. Nhưng lẽ nào các cơ sở đào tạo không dạy cho nhà báo cái đạo đức tối thiểu ấy? Các giáo sư, tiến sĩ chỉ dạy cho học tṛ sự ngang ngược và tráo trở hay sao?
Không chừng với vụ này, cá nhân tôi lại lần nữa thành kẻ thù địch của báo chí!


All times are GMT. The time now is 22:33.
Page 2 of 2 1 2

VietBF - Vietnamese Best Forum Copyright ©2006 - 2024
User Alert System provided by Advanced User Tagging (Pro) - vBulletin Mods & Addons Copyright © 2024 DragonByte Technologies Ltd.

Page generated in 0.05430 seconds with 9 queries