Tuổi thơ của tôi thực sự chẳng tốt đẹp ǵ. Tôi sinh ra trong một gia đ́nh chẳng có hạnh phúc. Bố tôi là người cổ hủ, có sở thích là đánh đập chửi bới vợ con thường xuyên, thỉnh thoảng lại rượu chè cờ bạc. C̣n mẹ tôi lại tần tảo chăm lo việc nhà, phụ nữ trong những căn bếp Việt vẫn luôn thiệt tḥi như vậy. Nên khi lớn lên tôi đă thầm nghĩ nếu có cơ hội th́ tốt nhất là nên lấy một ông chồng Tây, bởi v́ họ sống văn minh, nhân văn và có vẻ biết chiều chuộng hơn.
Nên chọn thứ ǵ "vừa vặn" với ḿnh.
Thế nhưng trong suốt quăng thời gian đi học, tôi lại trải qua hai mối t́nh với những người bạn chung lớp, cả hai mối t́nh đó cũng không được, bởi v́ tôi không thể chịu nổi cái tính cách gia trưởng, ḱm kẹp và thái độ khinh khỉnh, hay giận dỗi, chấp vặt của họ. Thế nên tôi quyết định đầu tư vào việc học tiếng Anh, thỉnh thoảng có mặt ở những quán bar nhỏ để giao tiếp với mấy anh Tây, và thấy thực sự rất thích, Họ là những người hài hước, sống phóng khoảng, lịch sự và dễ gần, khác hẳn với đàn ông Việt.
Học xong Đại học, tôi chen chân vào làm ở một công ty nước ngoài, thu nhập ổn định và sếp lại là một người Mỹ điển trai, chưa vợ. Tôi dần dần tiếp cận anh, ban đầu chỉ là bè bạn, nhưng sau th́ cả hai cũng thầm cảm mến nhau, anh nhiệt t́nh, chu đáo c̣n tôi th́ kín kẽ nhưng cũng “bốc lửa” khi cần. Thú thực, ban đầu cũng chưa nghĩ ǵ đến chuyện xa xôi, nhưng cái duyên lại kéo chúng tôi gần nhau hơn và hôn lễ diễn ra chớp nhoáng. Ai cũng bất ngờ về quyết định này của tôi, nhưng với tôi, nó đơn giản là giấc mơ đă trở thành sự thật.
Nhưng đến lúc này tôi mới vỡ mộng, chồng tôi tỏ ra rất ṣng phẳng trong kinh tế vợ chồng, tiền nuôi con mỗi người một ít, c̣n lại là của riêng. Có những lần anh đi công tác dài ngày nhưng cũng không nhắn nhủ nhiều chỉ nói ngắn gọn là: “Đi mấy hôm”. Sự phóng khoảng quá đà của anh chồng khiến tôi lúc nào cũng thấp thỏm xem anh có ngoại t́nh hay không mà không thể tỏ ra kiểm soát, bởi sẽ dẫn tới căi vă to về quan điểm sống. Mà bản chất th́ nó vốn đă khác biệt rồi.
Nhưng cơn ác mộng thật sự nằm ở chỗ nhu cầu của chồng tôi rất cao, trong khi lại có những sở thích quái đản. Riêng việc "chiều" anh mỗi đêm 3,4 lần đă khiến tôi không thể thở được, nhưng luôn cố gắng v́ sợ làm anh phật ḷng. Có những lần tôi phải rơi nước mắt v́ đau, chẳng khác nào bị tra tấn, bởi anh quá “khoẻ”, trong khi thể trạng của tôi cũng không sung măn là mấy, lại nhỏ nhắn hơn nhiều so với anh.
Đến bây giờ tôi mới cảm thấy có chút hối hận v́ đă đánh giá thấp đàn ông Việt, đàn ông Việt cơ bản là nhẹ nhàng, văn hoá sống tương đồng và thấu cảm nhiều hơn. Đúng là, nên chọn một cái ǵ đó “vừa vặn” với ḿnh, đừng mơ cao quá rồi vỡ mộng.
Lan Hương/Theo Khỏe & Đẹp