Con cái là lộc trời cho, ai cũng biết câu nói này, vậy mà khi sinh ra một đứa trẻ không lành lặn người bố này đă nhẫn tâm với đứa con c̣n đỏ hỏn của ḿnh. Để rồi 15 năm sau anh ta "cay đắng" khi nhận lại đứa con của ḿnh. Đây là một "thằng" bố đáng bị nguyền rủa nhất trên đời.
Năm 27 tuổi, tôi kết hôn với Hương. Mong muốn có con luôn nên chúng tôi không sử dụng bất cứ biện pháp pḥng tránh nào.
Hơn một năm sau đó, Hương có tin vui. Để đảm bảo cái thai lớn lên an toàn và không gặp bất cứ biến cố ǵ, Hương nghỉ việc ở nhà an dưỡng, tôi thuê cho vợ một y tá riêng thường xuyên túc trực, chăm sóc. Mẹ tôi cũng dọn sang nhà ở cùng để chăm chút cho đứa cháu nội đang dần tượng h́nh.
Thế nhưng, chúng tôi lại mất con ở tháng thứ hai khi Hương lỡ chân ngă từ cầu thang xuống. Lí do mất con quá ngớ ngẩn khiến tôi nổi điên. Vợ chồng tôi bất ḥa một thời gian dài. Sau khi làm lành, chúng tôi hứa với nhau sẽ cùng cố gắng để có con. Và rồi vợ tôi lại mang thai, đứa trẻ chưa ra đời mang một nguồn sinh khí mới đến cho gia đ́nh tôi. Các câu chuyện trong nhà hàng ngày giờ chỉ quay quanh chuyện đặt tên con, chuyện mua sắm quần áo, cách nuôi dạy đứa trẻ… Nhưng rồi, những thứ này trở thành vô nghĩa khi thai nhi bị chết lưu ở tháng thứ tư. Nỗi buồn ập đến nhưng nhanh chóng bị đẩy đi bởi chúng tôi tin rằng ḿnh c̣n trẻ, việc có một đứa trẻ mới sẽ không quá khó khăn.
Lần thứ ba Hương mang thai, tôi và vợ chuyển xuống tầng một ở.
Suốt chín tháng mười ngày, không gian đi lại của vợ chỉ có ở tầng một của căn nhà và đoạn đường từ nhà đến bệnh viện khám thai. Cuối cùng th́ Hương cũng lâm bồn thành công, sinh được một cậu con trai kháu khỉnh, giống tôi như đúc. Hạnh phúc cuối cùng ngỡ đă mỉm cười vậy mà lại nhanh chóng vuột mất. Con tôi mất ở tháng thứ ba v́ bệnh viêm phổi. Cái chết của con trai khiến Hương rơi vào trạng thái trầm cảm. Khoảng thời gian đầu, cô ấy c̣n có biểu hiện tâm thần v́ bị sang chấn tâm lư mạnh.
Trong một năm ṛng kiên tŕ chạy chữa, uống đủ thứ thuốc an thần, vợ tôi mới tạm b́nh tâm trở lại. Cô ấy đi làm phiên dịch cho một công ty du lịch nhỏ để thay đổi không khí. Không ai nói ra nhưng gia đ́nh chúng tôi tự quy ước ngầm với nhau rằng không bao giờ nói chuyện con cái trước mặt Hương. Tôi và bố mẹ cũng cố gắng tránh cho Hương gặp trẻ nhỏ, xem chương tŕnh tivi có nói đến lũ trẻ… Tôi sợ Hương sẽ buồn và bị kích động tinh thần. Con cái là của trời cho, tôi cho rằng ḿnh không nên đặt nặng vấn đề này, chuyện ǵ đến rồi sẽ đến.
Lần mang thai thứ 4 của Hương, lần này chúng tôi cư xử như không hề có một sự ḱ vọng nào. Hương vẫn đi làm b́nh thường như mọi bà bầu. V́ tâm lư thoải mái nên việc mang bầu của Hương lần này dường như cũng dễ dàng hơn. Không có một sự bất thường nào được phát hiện ra cho đến khi con của chúng tôi chào đời. Nhưng cuộc đời thật lắm trớ trêu, bế đứa con trên tay, tôi chết đứng nh́n hai chân con bị dính liền nhau, khuôn mặt con cũng bị dị dạng, méo xẹo. V́ để tránh áp lực từ những lần trước nên lần này, Hương đă không siêu âm, không khám thai, không làm ǵ cả cho đến ngày sinh con. Đứa con này không lành lặn. Đây là điều mà chưa bao giờ chúng tôi nghĩ đến. Nhưng rồi, trong lúc bế đứa con vô tội mới chào đời trên tay, trong đầu tôi đă hiện ra một suy nghĩ tàn nhẫn…
Gia đ́nh tôi tràn ngập tiếng cười khi có thêm bé Lan. Theo thời gian, cảm giác day dứt, có lỗi của tôi dần biến mất. Tôi yêu thương Lan như con ruột. Chưa bao giờ tôi chạnh ḷng nghĩ về đứa trẻ kém may mắn kia cho đến một ngày, bác giúp việc muốn trả lại đứa trẻ. Ngày đó là 15 năm sau ngày tôi bế con ḿnh đưa cho bác. Ngày ấy, vợ tôi sinh tại nhà, lại lịm ngay đi sau khi lâm bồn nên chuyện về đứa con không lành lặn chỉ có tôi, người đỡ đẻ và bác giúp việc biết.
Ngay trong đêm đó, tôi đă t́m một đứa trẻ khác để thay thế c̣n đứa con ruột thịt, tôi giao cho bác giúp việc. Bác giúp việc nhận của tôi hai trăm triệu và bế đứa trẻ về quê. Câu chuyện khép lại tại đó trừ việc hàng tháng tôi vẫn gửi tiền nuôi con nhưng tôi tuyệt nhiên chưa một lần đến thăm con. Tôi sợ phải nh́n h́nh hài không lành lặn ấy, tôi không thể nghĩ đó là con của ḿnh.
Nhưng nay, bác giúp việc nói bác đă già, không thể chăm nom cho con bé được nữa. Bác cũng gói ghém đủ hai trăm triệu trả lại cho tôi: “Ngày ấy, tôi nhận của chú 200 triệu là để chú yên tâm chứ tôi không hề có ư định lấy. Tôi thương đứa trẻ tội nghiệp nên mới nhận nuôi. Giá kể như tôi có chồng con ở quê, tôi sẽ nhờ họ nuôi hộ đứa bé lúc tôi già yếu, gần đất xa trời như thế này nhưng tôi chẳng có ai. Nghĩ tội con bé từ lúc sinh ra đến nay chưa một ngày được ở cùng bố mẹ đẻ nên giờ tôi mong chú nhận lại cháu. Cũng là một kiếp người mà nó thiệt tḥi, chú nên thương nó hơn mới phải…”.
Những lời đề nghị của bác giúp việc với tôi như tiếng sét giữa trời quang. Nếu tôi nhận đứa trẻ này về th́ mọi sự sẽ đổ vỡ hết, hạnh phúc của gia đ́nh tôi sẽ tan tành. Hương sẽ nghĩ ǵ về tôi? Lan sẽ sống ra sao khi biết ḿnh là con nuôi? Tôi không biết nên quyết định thế nào: nhận đứa trẻ ruột thịt trở về hay t́m cho con một gia đ́nh mới? Phải làm thế nào để nói cho vợ tôi biết sự thật kinh khủng này?