Ra mắt nhà người yêu mẹ anh chu đáo bóc tôm cho, nhưng sau bữa cơm tôi chia tay vội. Nh́n mâm cơm là biết mẹ anh đă tốn nhiều tâm huyết, bởi trên bàn ăn có rất nhiều món, nào là thịt ḅ, thịt gà, tôm,… món nào cũng được bài trí rất đẹp mắt.
Chẳng hiểu đường t́nh duyên của tôi kiểu ǵ nữa, lận đận vô cùng. Sau 2 mối t́nh bị “cắm sừng”, tôi không muốn yêu đương mà vùi đầu vào xây dựng sự nghiệp. Thoáng cái mà đă 28 tuổi, bố mẹ họ hàng măi không thấy tôi đưa ai về ra mắt th́ sốt ruột vô cùng.
Cuối cùng qua sự giới thiệu của bạn bè, tôi gặp được Thắng. Anh hơn tôi 2 tuổi, điều kiện gia đ́nh tốt, công việc ổn định.
Sau nửa năm yêu nhau, anh đưa tôi về ra mắt vào cuối tuần vừa rồi.
Tôi là người đầu tiên anh đưa về nhà, anh lại chạm mốc 30 tuổi rồi nên bố mẹ mừng lắm, tiếp đón tôi vô cùng chu đáo.
Mọi chuyện rất ổn cho đến lúc ăn cơm. Nh́n mâm cơm là biết mẹ anh đă tốn nhiều tâm huyết, bởi trên bàn ăn có rất nhiều món, nào là thịt ḅ, thịt gà, tôm,… món nào cũng được bài trí rất đẹp mắt.
Ngặt nỗi, tôi lại không ăn được tôm v́ bị dị ứng. Thấy tôi măi không động đến đĩa tôm, có lẽ mẹ anh nghĩ tôi ngại, sợ bẩn tay không dám ăn nên bác đă chu đáo bóc tôm cho. Đặt 2 con tôm vào bát tôi, bác gái tươi cười nói:
- Con ăn tôm đi. Bác cất công dậy từ sáng sớm để đi mua tôm đấy. Tôm tươi lắm, con ăn nhiều vào. Sau này về làm dâu nhà bác, bác bóc tôm cho con ăn.
Trước sự chu đáo của mẹ Thắng, tôi ngại ngùng nói ḿnh không ăn được tôm v́ bị dị ứng. Đang định gắp sang bát người yêu th́ anh gạt tay tôi bảo:
- Em không ăn được th́ giờ tập ăn đi cho quen. Ăn quen rồi là hết dị ứng thôi.
- Em từng ăn tôm bị đau bụng, khó chịu. Anh biết điều này mà, có lần anh c̣n đưa em vào viện v́ nhỡ ăn phải tôm c̣n ǵ.
- Đấy là do bụng dạ em chưa quen thôi, chứ quen rồi th́ không sao. Ngày bé anh không ăn được trứng, ăn vào là bị dị ứng mà ăn dần rồi thành quen, giờ chẳng sao nữa, bụng dạ tốt lắm. Em ăn đi, mẹ anh quư em lắm mới bóc tôm cho em đấy, anh muốn c̣n chẳng được mẹ bóc tôm cho đây này.
Sau đó tôi nghe lời bạn trai, ăn 2 con tôm bác gái vừa bóc lấy lệ. Y như rằng, 2 tiếng sau tôi đau bụng quằn quại, dị ứng đầy người, nổi toàn nốt đỏ phải đi bệnh viện khám lấy thuốc về uống.
Bố mẹ anh thấy vậy th́ lo lắng lắm, không ngừng tự trách. Tôi phải ở lại đó nghỉ ngơi một đêm, hôm sau mới lên thành phố được. Trên đường đi, Thắng c̣n trách tôi:
- Thế giờ chỉ có cơm với món tôm, em không ăn th́ ăn ǵ? Chỉ có anh với em th́ sao cũng được, về quê phải biết ư chứ? Em cứ như công chúa ấy, đ̣i cái này cái kia ai mà chiều được, phải giữ thể diện cho anh chứ? Bố mẹ trong nhà th́ không nói làm ǵ, nhỡ có người ngoài họ lại bảo em tiểu thư, anh không biết chọn người yêu.
Tôi vừa tức vừa thấy tủi thân. Tôi có đ̣i hỏi cái ǵ đâu, chẳng qua là v́ món đó tôi bị dị ứng nên mới nói không ăn được. Mà muốn giữ thể diện cho bạn trai nên khi anh bảo tập ăn tôi cũng nghe theo rồi c̣n ǵ, có vùng vằng bỏ ra đâu. Rồi kết quả thế nào anh cũng thấy, ấy vậy mà không được lời động viên, anh c̣n trách ngược tôi.
Tôi cũng gần 30 tuổi rồi, nhưng bố mẹ bạn bè chưa ai làm như vậy với tôi. Cái ǵ ăn được th́ khuyến khích, cái ǵ không ăn được th́ thôi, chẳng ép buộc. C̣n anh là người yêu lại hời hợt với sức khỏe của tôi như vậy.
Sau buổi ra mắt ngày hôm đó, tôi nói lời chia tay với anh luôn.
Đây mới chỉ là việc ăn uống thôi, sau này c̣n bao nhiêu việc khác nữa… Nếu cứ miễn cưỡng ở bên một người không quan tâm tới sức khỏe của ḿnh, không tôn trọng ḿnh mà chỉ biết đến thể diện của anh ta th́ tương lai chỉ có đau khổ và nước mắt thôi.
VietBF@ sưu tập
|
|