Chuyện xả ra cách đây một tuần đă làm tôi tủi nhục không dám ra đường nữa. Hôm đó, chồng tôi có đi t́m của lạ, cụ thể là mua “trinh tiết” của một cô gái và bị công an bắt tại trận, hiện tại đang tạm giam. Chồng tôi năm nay 49 tuổi, con trai đầu đă vào năm 2 đại học. Chồng tôi là một người làm kinh doanh địa ốc, có tiền và có quyền, nếu gọi là “đại gia” th́ cũng thỏa đáng.
Nghe tôi kể chuyện, bạn cũng có thể h́nh dung ra được sự cạn t́nh, dửng dưng của một với vợ khi chồng ḿnh gặp hoạn nạn phải không? Sự thật đúng là như vậy, hơn cả dửng dưng và cạn t́nh, tôi thực sự muốn thời gian quay trở lại để không phải bước vào cuộc đời anh ta, làm vợ - làm mẹ - làm ô sin cao cấp không công cho anh ta, và giờ th́ phải gánh chịu bao nhiêu tiếng đời nhục nhă mà anh ta mang đến cho mẹ con tôi.
Trước kia, khi c̣n là một anh phụ xây nghèo mạt rệp, chính gia đ́nh tôi đă nh́n thấy ở anh ta sự chịu thương chịu khó, v́ anh ta đi làm phụ xây cho công tŕnh của bố tôi. Bố tôi khi ấy rất tin tưởng vào chồng tôi và nói “Mày lấy thằng Thắng được đấy! Nó là thằng có quyết tâm, nó sẽ có tương lai!”. Hồi ấy, Thắng được bố tôi nh́n nhận như vậy nên chuyện qua lại với tôi cũng không khó khăn ǵ, tôi cũng mê cái nết chịu thương chịu khó, ngoại h́nh ưu tú và bản lĩnh của anh ta, cũng không nghĩ ngợi v́ đến chuyện xuất thân giàu nghèo v́ bố tôi đă chọn lựa th́ chắc chắn đó sẽ là một người có tương lai. Và quả t́nh đúng là như vậy!
Đi lên từ khốn khó nhưng được bố vợ hết sức giúp đỡ, chồng tôi đă lên làm ông chủ và nhận thầu nhiều công tŕnh lớn trong ṿng vài năm sau đó. Mua nhà, mua ô tô, trở thành giám đốc, chồng tôi đă hoàn toàn xóa sạch quá khứ nghèo khó của ḿnh, và cũng từ đây đồng tiền đến với anh ta quá dễ dàng nên anh ta bắt đầu đổi tính.
Anh ta bắt đầu cặp bồ khi tôi đang mang thai lần đầu tiên, kể từ đó đến nay không biết bao lần anh ta phản bội tôi nữa, thậm chí bồ của anh ta c̣n đến nhà ghen ngược đ̣i tôi bỏ chồng để nhường cho cô ta, c̣n chuyện chồng tôi mua nhà mua xe và có con riêng với nhân t́nh, đủ cả! Bao nhiêu cái thói xấu xí mà ngoại t́nh mang lại, tôi đều nhận đủ từ chồng. Mọi người bảo “Nó sống tệ thế, sao không bỏ quách đi?”. Thú thực, mọi người ở ngoài nh́n vào đưa ra lời khuyên th́ dễ lắm, bản thân tôi trước mỗi lần anh ta phản bội là lần đó tôi làm đơn ly hôn, nhưng anh ta không bao giờ kí, chúng tôi đă từng mắng chửi, hạ nhục, thậm chí đánh nhau…nhưng rốt cuộc mọi chuyện lại trở về b́nh thường, những lá đơn ly hôn tôi vẫn để trong két sắt, là bằng chứng ngần ấy lần anh ta phản bội tôi.
Không phải v́ tôi c̣n yêu nên cố níu giữ, cũng chẳng phải v́ con ḿnh. Hơn hai mươi năm chung sống, thời điểm muốn bỏ để làm lại cuộc đời đă qua lâu rồi, giờ tuổi về chiều, con cái lớn hết cả th́ c̣n ly hôn làm ǵ? Nhiều người bạn của tôi lại khuyên “phải giải phóng cho bản thân ḿnh, tại sao phải sống với một gă tồi tệ như thế?”. Tôi th́ nghĩ khác, không phải v́ tôi không làm ra tiền đâu, tôi có bất động sản, tài khoản riêng của ḿnh, kể cả có ly hôn tôi cũng không bao giờ thiếu thốn, cái tôi nghĩ đến sau khi ly hôn và cảnh chia năm xẻ bảy con cái, mà chúng đang ở độ tuổi cần lắm t́nh yêu thương và hướng dẫn từ cha mẹ, chỉ cần tôi nơi tay là chúng có thể sa ngă…
Bản thân tôi cũng đă không ḱ vọng ǵ về chồng ḿnh, nói cách khác tôi kệ! Anh ta muốn làm ǵ th́ làm, cặp bồ, cho gái tiền, có con riêng…với tôi, tôi hoàn toàn dửng dưng. Cái cảm giác đau đớn, phẫn nộ đă trôi qua từ lâu rồi, trong tôi h́nh ảnh của một người chồng làm chỗ dựa chưa bao giờ có, tuy rằng ngày ngày anh ta về nhà chúng tôi vẫn nói chuyện với nhau b́nh thường, anh ta vẫn tỏ ra quan tâm và dành thời gian du lịch nghỉ ngơi cùng gia đ́nh để chuộc lỗi sau những ngày tháng rong chơi đàng điếm bên ngoài. Không sao! Tôi chấp nhận v́ tôi đă hết yêu, một khi xác định được điều đó tôi cảm thấy thanh thản, mà khi đă thanh thản th́ cần ǵ phải ly hôn…đằng nào chẳng vậy!
Tôi từng nói chuyện với chồng tôi vài lần về chuyện anh ta cặp bồ bên ngoài “Anh làm thế nào th́ làm, đừng để ảnh hưởng xấu đến em và c̣n…” anh ta c̣n làu bàu căi trả “Anh không bao giờ làm ǵ ảnh hưởng đến gia đ́nh này!”. Thế mà bây giờ, cái tiếng đời bẩn thỉu “người đàn bà có chồng đi mua trinh trẻ vị thành niên bị công an bắt!” úp lên đầu tôi, con tôi đi học th́ bọn trẻ cùng lớp chụp anh post lên facebook “bố nó đi mua gái trinh giờ vào nhà đá ngồi rồi…” khiến con tôi sốc nặng và phải nghỉ học không dám đến lớp v́ sợ bị trêu chọc, ḱ thị.
Bản thân tôi hàng ngày không biết bao nhiêu cuộc điện thoại gọi đến, cười th́ giả vờ quan tâm, thực ra là cười cợt, người th́ sốt sắng hộ tôi, mấy cô bồ của anh ta c̣n dám gọi và bắt tôi phải có trách nhiệm “chạy” cho anh ta khỏi trại giam v́ “chị là vợ của anh ấy, chị phải có trách nhiệm!”.
Tôi không nghĩ đến t́nh trạng của anh ta bởi v́ đó là cái giá mà anh ta phải trả về những hành vi vô luân của ḿnh, tôi không nghĩ đến những lời khuyên của bạn bè người thân rằng tôi phải làm thế này thế kia mà tôi chỉ thấy đau. Đau v́ tôi đă vô cảm đến mức này rồi, đă chịu đựng đến mức này rồi mà những thứ khốn kiếp anh ta mang lại vẫn đủ sức quật ngă tôi, làm đau con tôi. Sau tất cả những ǵ anh ta đă làm sau hơn hai mươi năm chung sống, cái kết cuối cùng th́ mọi người vẫn gọi đến tôi và quy chụp trách nhiệm lên đầu tôi v́ tôi là vợ. Câu chuyện nực cười ǵ vậy?
Tôi sẽ không làm ǵ để cứu anh ta cả, nhưng tôi biết ḿnh sẽ phải cứu lấy bản thân ḿnh và con ḿnh, làm ǵ và làm thế nào th́ tôi vẫn chưa rơ v́ bao năm qua tôi chỉ lấy cái vô cảm ra để sống, giờ đây mọi thứ thật khó khăn khi tôi phải lựa chọn. Nhưng dù sao, cũng cần phải làm một cái ǵ đó để thoát ra t́nh trạng hiện tại, cứu lấy cuộc đời của mẹ con tôi, một cuộc đời mà không cần phải có một người chồng - người cha tồi tệ như vậy bên cạnh nữa…