Theodore Roosevelt tổng thống Hoa Kỳ thứ 26, ông sinh ngày 27 tháng 10 năm 1858 và mất ngày 6 tháng 1 năm 1919. Ông rất nổi tiếng v́ cách dùng kỹ năng đắc nhân tâm. Ông đă trờ thành tổng thống trẻ nhất của Hoa Kỳ khi chỉ có 42 tuổi.
Không có thách thức, có lẽ Theodore Roosevelt không bao giờ trở thành Tổng thống Hoa kỳ. Khi ông từ Cuba quay về và được bầu làm Thống đốc tiểu bang New York, phe đối lập phát hiện ra ông không c̣n là công dân hợp pháp của tiểu bang. Lúc đó Roosevelt hoảng loạn và muốn rút khỏi danh sách đề cử. Thomas Collier Platt, sau này là Thượng nghị sĩ bang tiểu New York đă quay sang Roosevelt, thách thức ông bằng một giọng sang sảng: “Phải chăng người hùng của San Juan Hill cũng chẳng khác ǵ một kẻ hèn nhát?”. Thế là Roosevelt quyết tâm theo đuổi cuộc tranh cử và lịch sử đă được tạo nên khi ông trở thành Tổng thống Hoa Kỳ. Thử thách này không những đă làm thay đổi cuộc đời ông mà nó c̣n tạo ra ảnh hưởng vô cùng lớn đến tương lai của đất nước ông.
Câu “Bất kỳ ai là con người đều có những nỗi lo sợ. Người can đảm là người biết vượt qua được sợ hăi và bước tới trước, đôi khi là cái chết đang chờ trước mặt, nhưng thường là họ chiến thắng” là khẩu hiệu của những lính cận vệ của nhà vua thời Hy Lạp cổ. C̣n thử thách nào hơn là cơ hội vươn lên và vượt qua những nỗi lo sợ đó.
Theodore Roosevelt khi c̣n làm Thống đốc bang New York đă ứng dụng nguyên tắc này rất linh hoạt. Mỗi khi cần đề cử một chính trị gia vào một vị trí quan trọng trong chính quyền của ông, Roosevelt thường mời lănh đạo của các đảng phái đối lập đến văn pḥng ông để hỏi ư kiến. Ông cho phép họ đề cử một đảng viên kỳ cựu của họ để có thêm thế lực trong chính phủ. Thực ra trong đầu ông đă có ư chọn người nào rồi nhưng ông không tiết lộ. Khi họ đề cử không đúng người ấy, ông thường bác bỏ với lư do rằng dân chúng không ủng hộ chính trị gia đó, nếu đề cử là thất sách. Họ đưa ra một nhân vật khác. Ông cũng nhẹ nhàng t́m cách bác bỏ với lư do rằng người ấy sẽ không đáp ứng mong đợi của dân chúng, nên chăng mọi người sẽ t́m một người tài năng và đủ tư cách hơn. Lần thứ ba họ đề cử một người tốt hơn nhưng vẫn chưa đúng ư ông. Ông cám ơn và yêu cầu họ cố gắng thêm một lần cuối. Và lần này họ tiến cử đúng người ông đă dự định từ đầu. Dĩ nhiên là ông hoàn toàn hài ḷng rồi nói lời cảm ơn họ đă giúp ông t́m được nhân tài có ích cho đất nước. Lănh đạo các đảng phái th́ hoan hỉ và rất hài ḷng v́ được Thống đốc tôn trọng ư kiến. Và, điều quan trọng nhất là họ sẽ không hề có ư đồ chống đối người mà chính họ đă đề cử.
Khi Theodore Roosevelt c̣n đương chức Tổng thống Hoa Kỳ, ông thú nhận rằng khả năng quyết định đúng của ông cao nhất cũng chỉ ở mức 75%. Khả năng xét đoán của một trong những người lỗi lạc nhất thế kỷ 20 chỉ như thế.
Khi Theodore Roosevelt không muốn báo chí đăng h́nh ảnh các con của ông, ông cũng dùng đến những lư do cao quư để khơi gợi sự cao thượng trong họ. Ông nhắc đến một nguyên tắc ăn sâu trong mọi người chúng ta: không gây tổn hại đến trẻ con. Ông nói: “Các ông biết bọn trẻ như thế nào rồi. Một vài người trong các ông cũng có con cái. Và các ông cũng biết đăng ảnh bọn trẻ nhiều sẽ không tốt cho chúng”.
Bất kỳ ai từng có dịp tiếp xúc Tổng thống Theodore Roosevelt cũng đều ngạc nhiên trước vốn kiến thức uyên bác của ông. Dù đó có là một cậu bé chăn ḅ Texas hay là một chính khách New York, một người huấn luyện ngựa hay là một nhà ngoại giao, Roosevelt đều biết cách làm cho câu chuyện trở nên cực kỳ thú vị và đây là bí quyết của ông.
Mỗi khi hẹn gặp ai, đêm hôm trước, ông thức rất khuya để t́m hiểu thật kỹ những vấn đề mà ông biết rằng người khách này sẽ quan tâm. Roosevelt cũng như tất cả các nhà lănh đạo kiệt xuất trên thế giới đều biết rằng con đường nhanh nhất dẫn đến trái tim một người là bàn luận về những điều mà người đó quan tâm nhất.
Đây cũng chính là bí quyết của Tổng thống Theodore Roosevelt. Ngay cả những người phục vụ cũng yêu mến ông. James Amos, một người phục vụ của Roosevelt đă viết một quyển sách về ông nhan đề “Theodore Roosevelt, thần tượng của những người phục vụ”. Trong sách có đoạn: "có lần vợ tôi hỏi Tổng thống con chim đa đa trông như thế nào? V́ cô ấy chưa từng nh́n thấy. Lúc đó, Ngài mô tả cặn kẻ cho cô ấy. Lát sau, chúng tôi có điện thoại, đầu dây bên kia là Tổng thống. Ngài gọi và bảo vợ tôi rằng “hiện có một con chim đa đa ngoài sân, cứ nh́n ra cửa sổ sẽ thấy ngay”. Tính cách của Ngài là thế, lúc nào cũng thân thiện, ân cần. Mỗi khi đi ngang qua căn pḥng của chúng tôi, dù không nh́n thấy vợ chồng tôi ở đây, ông vẫn gọi to Annie hoặc James giọng hết như lời chào hỏi với những người bạn với nhau. Làm sao nhân viên không yêu mến những nhà lănh đạo như thế? Làm sao mọi người lại không yêu mến một nhân cách như thế ?
Roosevelt c̣n được kính trọng v́ tính cách rất khiêm tốn của ḿnh. Sau khi măn nhiệm, có lần ông được mời vào Nhà Trắng, khi Tổng thống Talf và phu nhân không ở đó, ông đến và chào tất cả những nhân viên cũ mà ông gặp bằng tên thân mật của họ. Khi ông gặp cô phụ bếp, Alice, ông hỏi: Alice có c̣n làm món bánh ngô hay không? Cô đáp - Cô vẫn làm nhưng bây giờ chỉ dành cho những người phục vụ. Ông nói ngay: "Oh! Sao họ lại không biết thưởng thức như vậy? Ta sẽ nói điều này với Tổng thống khi ông ấy quay về và vui vẻ nhận chiếc bánh ngô mà Alice tặng ông sau đó. Trên đường ra về, ông vẫy chào tất cả những người làm vườn mà ông gặp. Sự trân trọng của Roosevelt với những người đă từng làm việc và phục vụ ḿnh trước đây khiến chúng tôi vô cùng xúc động.
Hoover, đội trưởng đội cận vệ làm việc hơn 40 năm ờ Nhà Trắng, xúc động kể lại “2 năm rồi, chúng tôi mới có lại một ngày hạnh phúc như thế. Không tiền bạc nào có thể đánh đổi được những t́nh cảm như vậy.”
Một người b́nh thường vẫn có thể nhận được sự chú ư cũng như thời gian và sự hợp tác của những nhân vật nổi tiếng bằng cách thật sự quan tâm và ngưỡng mộ họ.