Vietbf.com - Trung Quốc luôn luôn ngạo mạn với các nước láng giềng của ḿnh, mà trong đó có đất nước Việt Nam nằm dưới sự cai quản của Bắc kinh, cho nên Hà Nội có một ngày sẽ đập nát sự ngạo mạn này của Trung Quốc, mà theo như nhận định của một tiến sĩ luật người Đức gốc Việt sau đây.
Đó là nhận định của ông Nguyễn Vân Nam, một tiến sĩ luật người Đức gốc Việt. Tờ Tuổi Trẻ đăng nhận định này kèm đề nghị của ông Nam: Kiện Trung Quốc ra ṭa án quốc tế.
Một trong số hàng trăm tàu đánh cá của ngư dân Việt Nam đă bị Trung Quốc đâm ch́m trên Biển Đông. (H́nh: Zing)
Trong một cuộc tṛ chuyện với tờ Tuổi Trẻ về những vấn đề có liên quan đến chủ quyền của Việt Nam tại Biển Đông, giống như nhiều chuyên gia khác về luật pháp quốc tế, ông Nam cảnh báo, chính quyền Việt Nam đừng để Trung Quốc kéo vào các cuộc đàm phán song phương để giải quyết bất đồng về chủ quyền.
Sở dĩ trước nay, Trung Quốc khăng khăng đ̣i giải quyết các bất đồng về chủ quyền theo phương thức đàm phán song phương với từng quốc gia đang có tranh chấp với Trung Quốc về chủ quyền tại Biển Đông là v́ h́nh thức này giúp Trung Quốc loại trừ các nghĩa vụ quốc tế của Trung Quốc.
Do luật pháp quốc tế tôn trọng chủ quyền của các quốc gia, tôn trọng thỏa thuận giữa các quốc gia, nên các thỏa thuận song phương có thể loại trừ nghĩa vụ quốc tế mà một trong hai quốc gia từng kư kết nên Trung Quốc rất muốn sử dụng phương thức này.
Với một thỏa thuận song phương, Trung Quốc có thể loại trừ được những yếu tố mà Trung Quốc muốn loại trừ nhưng không thể hoặc chưa kịp loại trừ khi kư kết các thỏa thuận quốc tế. Trung Quốc cũng có thể sử dụng các thỏa thuận song phương để ép Việt Nam đơn phương thực hiện những cam kết trong thỏa thuận đó, c̣n Trung Quốc th́ thoái thác thi hành bởi trong quan hệ giữa Việt Nam và Trung Quốc có những loại thỏa thuận song phương không có hiệu lực quốc tế và v́ vậy Trung Quốc không sợ việc vi phạm bị hệ thống ṭa án quốc tế xét xử.
Ông Nam nhấn mạnh, điều mà chính quyền Việt Nam cần làm ngay là đưa Trung Quốc vào cơ chế giải quyết tranh chấp đa phương theo công pháp quốc tế.
Ông Nam lưu ư, Công Ước về Luật Biển (UNCLOS) quy định khi có tranh chấp, các quốc gia thành viên có thể chọn một trong bốn cách: (1) Ṭa án quốc tế ở Hà Lan. (2) Ṭa án quốc tế về Luật Biển ở Đức. (3) Ṭa trọng tài theo Phụ Lục 7 của UNCLOS. (4) Ṭa trọng tài theo Phụ Lục 8 của UNCLOS cho những tranh chấp đặc biệt.
Tuy nhiên UNCLOS cho phép các quốc gia có quyền tuyên bố bảo lưu, không chấp nhận thẩm quyền phân xử của ṭa án quốc tế trong lĩnh vực nào đó và tháng 8, 2006, Trung Quốc đă có tuyên bố hợp lệ, loại trừ quyền tài phán của ṭa án quốc tế đối với “toàn bộ tranh chấp về chủ quyền liên quan đến các đảo,” thành ra việc kiện Trung Quốc phải tính đến yếu tố không rơi vào phạm vi mà Trung Quốc đă loại trừ và đơn kiện phải được một cơ quan tài phán quốc tế chấp nhận.
Dẫu khó song ông Nam khẳng định là vẫn có giải pháp. Chẳng hạn kiện đ̣i Trung Quốc buộc phải thực thi nghĩa vụ căn bản của thành viên Liên Hiệp Quốc theo Hiến Chương Liên Hiệp Quốc - loại nghĩa vụ mà Trung Quốc không thể loại trừ, ví dụ như không được sử dụng vũ lực. Trong thực tế, các tàu hải cảnh, hải giám, kiểm ngư của Trung Quốc đă liên tục tấn công tàu đánh cá của Việt Nam, gây hư hỏng các tàu đánh cá Việt Nam, gây thương tích cho ngư dân Việt Nam. Cho dù yếu tố “sử dụng vũ lực” có thể sẽ gây tranh căi nhưng điều quan trọng là yêu cầu phân xử nằm ngoài phạm vi Trung Quốc đă chủ động loại trừ nên Trung Quốc không thể khước từ, không thể phủ nhận thẩm quyền phân xử mà phải hầu ṭa.
Ông Nam cũng lưu ư là cá nhân ngư dân hay các tổ chức nghề nghiệp của ngư dân cũng có thể kiện Trung Quốc ra hệ thống ṭa án quốc tế, chẳng hạn v́ đă “cản trở quyền tự do đánh bắt” theo UNCLOS. Theo ông Nam, việc kiện Trung Quốc có thể nhắm vào cả hướng, “yêu cầu kết tội” (ví dụ đă sử dụng vũ lực) lẫn “yêu cầu xác định hành vi” (ví dụ những hành động mà các tàu công vụ của Trung Quốc đă thực hiện đối với các tàu đánh cá của Việt Nam là hành vi sử dụng vũ lực).
Theo ông Nam, chuyện kiện Trung Quốc ra ṭa quốc tế tuy không dễ dàng nhưng nếu có sự hỗ trợ đầy đủ để thu thập chứng cứ, tập họp nhân chứng để đánh giá, chuẩn bị hồ sơ th́ có thể khởi kiện Trung Quốc theo nhiều hướng. Điều quan trọng nhất của việc kiện Trung Quốc là vụ kiện sẽ buộc Trung Quốc phải tham gia cơ chế giải quyết tranh chấp đa phương theo công pháp quốc tế. Đập nát sự ngạo mạn, trâng tráo của Trung Quốc v́ Trung Quốc vẫn tin là đă dùng quyền bảo lưu, thoát ra khỏi phạm vi phân xử của hệ thống tài phán quốc tế. Mặt khác, vụ kiện có thể đẩy Trung Quốc tới chỗ phải thay đổi chiến lược ở Biển Đông v́ luật pháp quốc tế không cho phép thay đổi hiện trạng, có hành đông khiến t́nh h́nh trở thành nghiêm trọng hơn trong thời gian ṭa án quốc tế đang thụ lư vụ kiện.
(NV)