Cha mẹ Ireland về Việt Nam t́m người thân cho con. Ông bà David Doran – Suzanne Doran nhận nuôi hai người con ở Việt Nam. Họ muốn con nuôi biết về cội nguồn của ḿnh và biết hướng đi trong cuộc sống.
Bà Suzanne và con gái nuôi gốc Việt – Ảnh: TỰ TRUNG
Bữa trưa, trung tâm mời khách ở lại với một món đặc trưng miền Nam: bánh canh cua. Cả nhà cùng ăn hết cả tô to, tấm tắc khen ngon.
Đeo vào cổ tay mỗi cô con gái một chuỗi ṿng tay, cô Hồ Thanh Loan, giám đốc trung tâm, mỉm cười: “Con gái chúng tôi đây”.
V́ tôi là mẹ
13 năm trước, ông David và bà Suzanne đến Trung tâm bảo trợ trẻ em G̣ Vấp lần đầu tiên. Từ bốn năm trước đó, đồng thời với việc có con gái đầu ḷng, ông bà đă đi dự những hội thảo về việc nhận con nuôi, đă gặp những gia đ́nh nhận con nuôi từ Việt Nam và làm các loại giấy tờ để đăng kư…
Chờ đợi suốt 4 năm và bà được báo tin đă có một em bé sẵn sàng để được nhận. Vân khi ấy đang nằm trong nôi, ôm b́nh sữa. Bé đă bị bỏ lại ngay sau khi vừa được sinh ra tại Bệnh viện Nhân dân Gia Định. Sau những nỗ lực xác minh, t́m kiếm bất thành, cô Loan – khi ấy là phó giám đốc trung tâm – đă đến bệnh viện bế em về. Sáu tháng tuổi, Vân được mẹ nuôi bồng lên máy bay. Em trở thành người Ireland từ đấy.
Đây là lần thứ hai Vân được mẹ đưa về thăm Việt Nam. Em là một cô bé da ngăm với mái tóc dài, e thẹn và nép vào mẹ trước người lạ. Sau Vân, mẹ c̣n nhận nuôi thêm Thiên, một bé gái người dân tộc Thái, từ Lạng Sơn.
Vuốt tóc Vân, bà Suzanne mỉm cười: “Tôi có hai cô con gái Việt Nam. Rất hạnh phúc v́ các con đều khỏe mạnh, xinh đẹp, thông minh, năng lực học tập rất tốt và biết làm những việc tử tế. Để làm mẹ tốt của chúng, tôi cũng phải học nhiều đấy…”.
Bà đă học cách mặc áo dài, để mỗi dịp tết cổ truyền Việt Nam đưa các con gái đến sự kiện Chúc mừng năm mới mà Hội người Việt tại Ireland tổ chức. Bà học cách nấu cơm, phở, bún Việt Nam để thi thoảng trổ tài cho các con biết món ăn quê hương.
Bà đưa con đến lớp học tiếng Việt mỗi tuần để có thể biết giao tiếp chút ít bằng tiếng Việt. Bà mua những CD nhạc, phim Việt Nam, sách ảnh về Việt Nam cho các con xem, treo tranh Việt Nam trên tường để các con biết và nhớ ḿnh từ đâu đến…
Ai đến nhà của gia đ́nh Doran cũng sẽ nhận ra ngay họ có những mối liên hệ mật thiết với Việt Nam. Vậy nên năm nay 13 tuổi, Vân đă tự ngỏ ư với mẹ: “Con muốn biết mẹ ruột của ḿnh là ai”. Con nói vậy, cả nhà lại lên đường về Việt Nam.
Câu chuyện gây thật nhiều ngạc nhiên khi những người nghe xung quanh đều là người Việt. Nhận được nhiều câu hỏi, bà Suzanne mỉm cười: “Chúng tôi không cần phải giải thích cho Vân hay Thiên biết các cháu là con nuôi, dù khi đến với chúng tôi chúng c̣n chưa nhận thức được. Lớn lên biết soi gương, biết quan sát, tự các con biết ḿnh khác biệt…”.
“Đến trường, chúng biết ḿnh là người châu Á, và các bạn châu Á của con cũng không ít người là con nuôi. Câu chuyện về nguồn gốc của các con đến với chúng cũng tự nhiên như t́nh thương mà chúng nhận được từ chúng tôi.
Tôi mong con cảm nhận được văn hóa Việt, không khí Việt, nói được tiếng Việt và có thể quay về Việt Nam trong tương lai. Điều đó c̣n phụ thuộc vào chính quyết định của con. C̣n giờ đây, chúng tôi chỉ làm những ǵ có thể để giúp con hạnh phúc với câu chuyện riêng của ḿnh mà thôi…”.
Cả gia đ́nh đă hai lần cùng nhau đi Hà Nội, cùng tham quan những thắng cảnh miền Bắc, cùng đến thăm gia đ́nh người Thái của Thiên, cùng đến Sài G̣n và thăm những đứa trẻ ở Trung tâm bảo trợ G̣ Vấp… T́nh cảm gia đ́nh lớn thêm, Vân và Thiên cũng lớn thêm.
“Con là người Việt Nam”
Chốc chốc Vân lại quay sang ôm mẹ, hôn và cười e lệ. Cô bé tỏ ra hiểu tường tận câu chuyện “làm mẹ và học làm mẹ hai cô gái Việt” mà bà Suzanne đang kể, hiểu những ǵ mẹ làm v́ ḿnh.
Vân gật đầu khi mẹ nói em mong muốn được gặp lại mẹ ruột của ḿnh. “Em luôn biết ḿnh có cội nguồn khác với cha mẹ, với chị gái. Điều này trong gia đ́nh được coi là chuyện b́nh thường. Thi thoảng em thấy vui v́ ḿnh đặc biệt hơn. Thi thoảng em thấy hạnh phúc hơn v́ ḿnh khác biệt nhưng được yêu thương.
Vậy nên em luôn mong được gặp lại mẹ ruột của để biết ḿnh xuất thân từ đâu, có anh chị em nào khác không và bà đang có cuộc sống như thế nào? Ba mẹ em rất đồng ư với ư kiến đó”.
Amber Doran, chị gái 17 tuổi của Vân, cũng mỉm cười khuyến khích: “Vân muốn t́m lại cha mẹ ruột của ḿnh là rất tốt. Năm 4 tuổi, lần đầu được gặp em tôi đă rất phấn khích, và từ đó đến nay chúng tôi luôn ḥa thuận, yêu thương. Tôi nghĩ mọi việc đều sẽ tốt hơn nữa với Vân nếu em biết được nguồn cội của ḿnh…”.
Theo các cô bảo mẫu lên thăm các em bé bị bỏ rơi ở Trung tâm bảo trợ trẻ em G̣ Vấp, Vân lúc thoải mái, lúc tần ngần. Em tâm sự: “Em không cảm thấy xa lạ, đến đây có cảm giác trở về nhà. Nh́n thấy các bé, em biết ḿnh từng là một trong số đó. Gặp các bạn, em biết ḿnh cũng có thể là một trong số đó nếu không được nhận nuôi.
Em thật quá may mắn khi được đến với gia đ́nh Doran, đến với cha mẹ, chị em. May mắn này em không biết phải làm sao để chia sẻ…”.
Cảm nhận thật quá sức với cô bé 13 tuổi. Mẹ Suzanne đă giúp em bằng cách gửi tặng các bé ở trung tâm một thùng quà thật to. Vân được nhận lại một bức tranh cẩn đá vẽ một cô bé tóc dài, mặc váy hoa như em. Bức tranh là sản phẩm của các bạn khuyết tật sống tại trung tâm.
“Chúng tôi sẽ treo trong pḥng ngủ của Vân” – cha mẹ em nói. Bức tranh sẽ lại là một ghi dấu nữa với Vân về cội nguồn của ḿnh, trang đầu tiên trong cuốn sách của đời em vẫn c̣n đang chừa lại chỗ trống.
Tôi biết cuộc đời không phải cổ tích, không phải câu chuyện nào cũng kết thúc có hậu. Chuyện của Vân không phải chuyện của một nàng công chúa, những ǵ chúng tôi mong muốn và sẽ cố gắng thực hiện là t́m kiếm lại cho con những người ruột thịt
Bà SUZANNE DORAN
Củng cố thêm cho quyết tâm t́m lại cha mẹ ruột cho con, ông David Doran tiếp lời vợ: “Tôi tin rằng một người, dù lớn lên ở nơi đâu, cũng cần phải biết nguồn cội, biết ḿnh từ đâu đến để rồi sẽ biết ḿnh phải làm ǵ, cần đi đâu, hướng nào trong cuộc sống này”.