Một người đàn ông trốn chạy 17 năm cuối cùng đă chịu thừa nhận tội ác tàn nhẫn giết hôn thê ngay trước ngày cưới rồi mất tích, sau khi bất ngờ xuất hiện để đầu thú “nếu như lấy cái chết để đền mạng, tôi cũng sẽ không một lời oán trách”.
Buổi sáng ngày 11/10, thời tiết se lạnh, tại ngôi làng ở Sùng Dương, Hồ Bắc, Trung Quốc có người đàn ông tên Dư Minh Lương (tên đă được thay đổi) trở về sau 17 năm lẩn trốn.
Người dân trong làng xôn xao chạy ra xem như thế nào th́ nh́n thấy h́nh ảnh tên Dư với dáng vẻ tiều tụy, tay chân đều bị c̣ng bởi cảnh sát, bước từng bước nặng nề vào một căn nhà cũ và kể lại bí mật giấu kín suốt 17 năm.
Được biết, căn nhà cũ ấy chính là ngôi nhà của vị hôn thê của Dư tên Uông Tiểu Anh. Căn nhà được làm bằng gạch cũ nằm bên cạnh con đường làng, xung quanh là cánh đồng lúa bao la.
Vừa bước vào căn nhà, tên Dư đă chỉ vào phía bên trái của sân và nói: “Ở đó chính là…” sau đó lại không thể nói thành câu.
Dư Minh Lương đầu thú sau 17 năm bỏ trốn.
17 năm trước, chính xác là vào ngày 21/1/2001, Dư Minh Lương đứng trước bếp lửa, cầm cây củi đang cháy rực đánh vào đầu vị hôn thê đến chết và chạy khỏi trốn khỏi hiện trường.
Nghĩ đến người con gái năm xưa, tên Dư nói: “Cô ấy là người xinh đẹp, tôi rất yêu cô ấy”.
Theo lời khai của Dư Minh Lương, Uông Tiểu Anh nhỏ hơn hắn ta 5 tuổi, dáng người cao ráo, thanh mảnh, cả hai quen nhau từ nhỏ. Năm 1998, tên Dư lấy hết dũng khí bày tỏ t́nh cảm với
Tiểu Anh, cô không từ chối. Đến nửa năm sau, Dư mời người mai mối sang thưa chuyện lâu dài cùng gia đ́nh Tiểu Anh.
Mùa xuân năm 1999, cả hai đính hôn, sau đó Dư Minh Lương đến Vũ Hán làm việc, Tiểu Anh cũng đến Vũ Hán làm thêm ở một nhà hàng, cả hai thường xuyên thăm hỏi nhau, mối quan hệ dường như phát triển rất tốt.
Tên hung thủ kể lại bí mật trong đêm định mệnh ấy.
Đến năm 2000, Tiểu Anh cùng em gái đến Quảng Đông làm việc, lúc đó Dư Minh Lương vẫn làm việc thợ mộc ở Vũ Hán.
Thời điểm đó không có điện thoại di động, Dư thường viết thư tay cho Tiểu Anh nhưng cô không trả lời.
Dư cảm thấy t́nh cảm của ḿnh ngày càng dạt dào và mong chờ ngày để gặp Tiểu Anh.
Hôn sự của họ được dự kiến sẽ diễn ra vào cuối năm 2000, trước đó vài ngày, Dư đă tranh thủ về quê nhà để chuẩn bị mọi thứ cho hôn sự.
Tiểu Anh v́ công việc ở Quảng Đông nên về trễ, nên cuối cùng hôn sự đành phải dời qua đầu năm 2001, cụ thể là ngày 12/2.
Ngày 21/1/2001, cả hai cùng nhau đi mua DVD, mua đầu điện máy, đồ gia dụng để chuẩn bị cuộc sống mới.
Dư Minh Lương c̣n nhớ, hôm đó, hắn mặc đồ Tây bảnh bao, mọi người nh́n vào đều trầm trồ khen ngợi.
Đến tối hôm đó, Tiểu Anh đến đầu thôn nhận một cuộc điện thoại, sau khi về nhà, cô đă gọi Dư Minh Lương ra ngoài nói chuyện.
Tiểu Anh thú nhận cô có quen một người bạn trai trong khi làm việc ở Quảng Đông, anh ta là người Hồ Nam, muốn đến đây và thăm cô, hỏi Dư Minh Lương bây giờ làm thế nào?
Sau nhiều năm trôi qua, Dư Minh Lương vẫn c̣n nhớ, lúc nghe câu nói ấy, hắn cảm thấy như sụp đổ.
Uông Tiểu Anh bị vị hôn phu đánh đến bất tỉnh và cuối cùng đă qua đời.
Sau khi Tiểu Anh thú nhận mọi chuyện, cả hai không nói lời nào. Trên đường về nhà, cả hai đều im lặng, thời tiết hôm đó lạnh bất ngờ, bầu trời đầy sương mù và có mưa lất phất.
Dư Minh Lương kể, lúc đó hắn có cởi áo khoác và khoác cho Tiểu Anh nhưng cô từ chối. Trở về nhà, cả hai không chịu vào mà ngồi bên đống lửa để sưởi ấm.
Lúc này gia đ́nh đă đi ngủ sớm, mẹ Tiểu Anh cũng bảo hai người nên đi ngủ sớm nhưng họ không trả lời.
Sự im lặng càng lúc càng đáng sợ, Dư Minh Lương không nói ǵ chỉ cầm cây cho thêm vào đống lửa.
Dư Minh Lương nhớ lại: “Tôi không biết thời gian trôi qua như thế nào, tôi cứ bỏ hết cây này đến cây khác vào đống lửa, lúc này cô ấy đă ngăn tôi lại”.
Ngay sau đó, cả hai đều không chịu nổi và bắt đầu lớn tiếng. Dư Minh Lương khai rằng, lúc đó hắn đứng dậy một tay nắm lấy Tiểu Anh, một tay cầm cây trong đống lửa đập vào đầu Tiểu Anh.
Hắn không nhớ cô đă ngă nhào như thế nào nhưng Tiểu Anh dường như bất tỉnh. Sau đó, Dư Minh Lương bỏ chạy.
Hắn trải ḷng, lúc trên đường bỏ trốn, trái tim hắn cực kỳ đau nhói xen lẫn những mâu thuẫn, tức giận, hắn không biết đối mặt với gia đ́nh hai bên như thế nào và hắn nghĩ rằng ḿnh sẽ tự thú.
Căn nhà cũ nát của Uông Tiểu Anh.
Đêm đó, Dư Minh Lương đi dọc theo con đường làng đến trạm cảnh sát địa phương. Hắn ngồi ở hành lang với loạt suy nghĩ: “Hy vọng rằng cô ấy không chết”.
Sau đó, hắn lấy kéo nhỏ được móc trong chùm ch́a khóa hay đeo bên ḿnh, quyết định cắt tay tự tử, nhưng v́ sợ đau đớn nên đă từ bỏ.
Cuối cùng, hắn quyết định bỏ trốn đến Vũ Hán, sau đó trốn qua Thanh Đảo.
Ở đây có người giúp hắn sử dụng thẻ căn cước của một người khác có độ tuổi tương tự có tên là Phan Tồn (tên đă được thay đổi) và hắn sống dưới thân phận của Phan Tồn trong suốt 17 năm.
V́ đây là giấy tờ tùy thân giả nên hắn không thể làm ǵ khác ngoài việc làm thêm ở bến tàu.
Trong suốt 17 năm, Dư Minh Lương mỗi ngày đều sống trong sợ hăi.
Ngày 23/9, khi hắn lái xe máy từ bến tàu về nơi ở th́ vô t́nh bị cảnh sát Thanh Đảo giữ lại. Lúc đó, hắn không có thẻ căn cước, cũng không có bằng lái xe.
Sau khi điều tra, cảnh sát phát hiện tên Phan Tồn là giả, và thân thế của Dư Minh Lương đă bị bại lộ.
Ngay khi bước vào đồn cảnh sát, Dư Minh Lương nói rằng hắn cảm thấy nhẹ nhơm và b́nh tĩnh thú nhận ḿnh đă bỏ trốn 17 năm và tiết lộ bí mật rùng rợn trong đêm hôm ấy.
Cảnh sát điều tra th́ biết rằng, đêm đó, Tiểu Anh bất tỉnh và khi được đưa đi cấp cứu th́ đă qua đời.
Dư Minh Lượng nhẹ nhơm thú nhận mọi tội lỗi.
Khi Dư Minh Lương đưa cảnh sát trở lại hiện trường để thú nhận mọi tội lỗi, cha mẹ của hắn cũng run rẩy, không tin vào mắt ḿnh khi biết con trai c̣n sống.
Bố của Dư Minh Lương đă ngoài 70 tuổi, ông nói rằng nhà của hai gia đ́nh cách nhau chưa tới 500 mét, trong suốt 17 năm qua v́ mặc cảm tội lỗi nên họ không dám nh́n mặt nhà thông gia.
Mỗi lần gặp gia đ́nh họ Uông, ông bà đều không dám ngẩng mặt lên v́ xấu hổ khi con trai ḿnh là hung thủ giết người, hơn thế nữa ông bà nghĩ rằng con trai đă chết ở bên ngoài.
Về phía nhà của Tiểu Anh, bố mẹ già vẫn sống trong căn nhà chất chứa nỗi buồn của 17 năm trước.
Mẹ Tiểu Anh cho biết, sau ngần ấy năm trôi qua bà không khỏi quên được nỗi đau năm xưa. Bà xem Dư Minh Lương như con ruột nhưng không ngờ hắn lại nỡ ḷng ra tay tàn nhẫn với con gái của bà.
Mẹ của Uông Tiểu Anh chưa hết đau buồn sau 17 năm.
Hiện tại, sau khi Dư Minh Lương bị bắt, vụ án vẫn đang được điều tra tiếp để t́m lại công lư cho Uông Tiểu Anh.