Xứ sở Singapour trong mắt người VN là một cái ǵ đó « vĩ đại » lắm, to lớn lắm, nhất là trong giới « trí thức ». Singapour đă trở thành một điểm « qui chiếu ». Đơn giản v́ xứ này « giàu » quá. Tâm lư xưa nay « sợ kẻ có tiền » đă làm cho nhiều người hèn đi. Nhưng ít ai biết cái giàu của Singapour là cái giàu đem lại từ sự « bất chánh ». Dưới mắt dân chúng (và chính phủ) các nước khác, đây là một xứ sở của ngành « tài chánh đen ». Tài phiệt (trên thế giới) muốn trốn thuế, muốn rửa tiền… th́ t́m đến ngân hàng Singapour mở tài khoản. Nhiều người ca ngợi « tài năng » của Lư Quang Diệu, tưởng rằng nhờ ông này đảo quốc trở nên thịnh vượng. Nhưng giá trị thật của Singapour không phải do khả năng của ông Lư mà là vị thế địa chính trị.
Giả sử một ngày, con kinh Kra (vắt ngang qua eo đất Nam Thái Lan, đi qua vịnh Thái Lan, bao gồm cả đảo Phú Quốc của Việt Nam) được thông suốt, lúc đó sẽ biết số phận của Singapour ra sao.
Luật lệ của Singapour, qua vụ anh chàng người Việt sơ ư (kư vào hợp đồng), cho thấy xứ sở này c̣n kém văn minh lắm.
Những xứ khác, người ta có 7 ngày để suy nghĩ (sau khi kư hợp đồng). Tức là, hợp đồng kư rồi, về nhà đọc lại, nếu thấy bất tiện, người ta có thể đơn phương hủy bỏ hợp đồng (mà không bị mất tiền đồng nào). Đàng này anh nạn nhân người Việt, hủy hợp đồng (tại chỗ) mà bị phạt 50% (th́ phải). Điều này xảy ra dưới sự chứng kiến của cảnh sát.
Ở các xứ Âu, Mỹ, người ta có thể trả lại món hàng đă mua nếu cảm thấy không hài ḷng. Vụ này xảy ra thường xuyên ở bên Mỹ. Nhiều người (phụ nữ VN) vào cửa hàng « xịn », mua những bộ đồ « dạ hội », giá động trời (vài ngàn đến hàng chục ngàn đô một bộ). Sau khi mặc diện le lói đă đời, các bà gói lại đem trả, lấy tiền lại. Cửa hàng phải lấy lại và trả lại tiền (nếu hàng hóa không bị hư hỏng).
Anh chàng người Việt mua máy iphone, chưa được cầm máy trong tay, lư do ǵ không trả lại được ?
V́ vậy luật lệ xứ Singapour c̣n man dă lắm. Luật pháp các xứ văn minh nhằm bảo vệ người tiêu thụ trong khi luật xứ này bảo vệ những con buôn bất lương.
Nhưng cuối cùng th́ dư luận (Singapour và thế giới) đứng về phía nạn nhân người Việt. Đơn giản v́ lẽ phải đă thắng. Nhiều người lên tiếng bênh vực, thậm chí quyên góp ủng hộ anh này.
Dầu vậy, ở VN, xứ sở của ngoại lệ, xem việc anh chàng kia qú lạy (năn nỉ người bán hàng Singapour trả lại tiền) là việc làm đáng khinh bỉ, đáng lên án v́ đă làm « xấu » đi h́nh ảnh của người Việt.
Tôi th́ cho rằng hành vi của anh chàng kia là một hành vi « tự vệ », trong lúc đường cùng, v́ luật pháp cũng đứng về phía kẻ lưu manh.
Và tôi cũng nghĩ rằng không ai có tư cách để nhân danh « thể diện quốc gia », « ḷng tự trọng » hay ḷng « tự hào dân tộc » để đánh giá hành động (đạo đức) của một người khác. (Chỉ có bọn cuồng tín Hồi giáo mới làm việc này mà thôi.)
Mà hành vi qú lạy, năn nỉ người ta trả lại tiền (do mồ hôi nước mắt của ḿnh làm ra) là phạm đạo đức sao ?
Anh chàng này có ăn cắp của ai chưa mà nói đạo đức với không đạo đức ? Đạo đức nào vậy ?
Một người « có tội » chỉ khi họ « phạm luật », mà pháp nhân duy nhất có thể kết luận người này phạm tội là « ṭa án ».
Anh chàng người Việt này không phạm luật, nhưng cũng bị những « nhà yêu nước » lên án, đóng đinh anh trên cây thánh giá mang tên « thể diện quốc gia ».
Tự vấn lại ḿnh, quốc gia này có thể diện không mà mất ?
Dân tộc này có cái ǵ đáng tự hào để mà mất mặt ?
Quốc gia không ra ǵ, trách nhiệm không chỉ của người lănh đạo, mà trước hết là của thành phần trí thức.
Thay v́ « ném đá », « đóng đinh » anh chàng VN khờ khạo kia, nên hạch sách v́ sao lănh đạo đă làm đất nước, dân t́nh, dân trí… ra nông nỗi thế này.
Theo FB Trương Nhân Tuấn