Đắc nhân tâm, bí quyết của người đưa Franklin Roosevelt vào Nhà trắng. Đó là ông James Aloysius "Jim" Farley sinh ngày 30 tháng 5 năm 1888, mất ngày 9 tháng 6 năm 1976.
Nhớ lại năm 1898, một thảm kịch đă xảy ra tại thị trấn Rorland - New York. Buổi sáng đầy tuyết lạnh và trơn trợt hôm đó, Joe Farley ra chuồng ngựa, đấm yên cương để dự đám tang một đứa bé th́ con ngựa bỗng dưng trở chứng và tung một cú đá hầu, làm anh tử vong tại chỗ để lại vợ và ba đứa con trai cùng vài trăm đô-la tiền bảo hiểm.
Người con trai lớn nhất của anh, Jim, 10 tuổi, phải bỏ học để làm việc kiếm sống tại một nhà máy gạch. Cậu làm đủ mọi việc từ đẩy xe xúc, đổ đất vào khuôn rồi sắp gạch đi phơi nắng. Jim không được may mắn học hành đến nơi đến chốn nhưng với tánh t́nh vui vẻ tự nhiên, cậu rất dễ làm cho người khác yêu mến ḿnh. Năm tháng trôi qua, cậu bé ngày xưa đă trở thành một người đàn ông từng trải bước vào chính trường và trở thành một chính trị gia có tài nhớ tên người một cách kỳ lạ.
Ông chưa bao giờ được nghe giảng ở một trường Đại học nào cả nhưng trước năm 46 tuổi, 4 trường Đại học đă tặng cho ông nhiều học vị danh dự rồi ông trở thành Chủ tịch Uỷ ban toàn Quốc đảng Dân Chủ và là Tổng Giám Đốc của bưu điện Mỹ. Tôi đă có lần phỏng vấn và hỏi Jim Farley về bí quyết thành công. Ông trả lời: "Cần cù làm việc" Tôi đáp lại: "Ông đừng nói đùa nhé!" Ông hỏi ngược lại là theo tôi th́ lư do ǵ khiến ông thành công. Tôi đáp: "Tôi biết ông có thể nhớ tên riêng của 10.000 người" Ông đáp lại: "Không! Ông sai rồi. Tôi có thể nhớ tên riêng của 50.000 người". Chính khả năng đặc biệt này đă giúp cho Jim Farley đưa Franklin Roosevelt vào Nhà trắng khi ông điều hành chiến dịch tranh cử Tổng thống cho Roosevelt vào năm 1932.
Trong những năm lăn lộn với cuộc sống, trải qua rất nhiều nghề, khi th́ bán hàng cho một xí nghiệp thạch cao, khi th́ phụ trách văn thư Toà thị chính Staniford, ông đă xây dựng được quy tắc nhớ tên người. Mỗi khi mới làm quen với một người nào đó, ông t́m hiểu tên đầy đủ cũng như một vài sự kiện về gia đ́nh, công việc và quan điểm chính trị của người đó. Ông ghi nhớ tỉ mỉ mọi thông tin này vào trí óc như từng chi tiết của một bức tranh. Lần sau khi gặp lại, dù đă một năm sau, ông vẫn có thể bắt tay và hỏi thăm về gia đ́nh hay hỏi về cây trồng ở sân sau nhà người đó. Bằng cách này, ông có được sự quư mến của rất nhiều người.
Trước chiến dịch tranh cử Tổng thống của Roosevelt, mỗi ngày Jim Farley viết hàng trăm bức thư cho cử tri khắp các Bang miền tây và tây bắc. Sau đó, trong ṿng 19 ngày, ông đă đi khắp 20 Bang, gần 20.000 km bằng nhiều loại phương tiện khác nhau. Đến mỗi nơi, ông bày tỏ những trăn trở của ḿnh với cử tri qua các cuộc gặp gỡ thân mật: uống trà sáng, ăn trưa hay ăn tối rồi lại lên đường bắt đầu một cuộc hành tŕnh mới. Ngay khi trở về miền đông, ông viết thư cho những người thân nhất trong từng vùng mà ông đă đi thăm và hỏi họ danh sách những người đă đến dự buổi nói chuyện của ông. Cuối cùng gộp lại, danh sách đó lên tới hàng chục ngàn cái tên. Thế mà, từng người một trên danh sách này đều nhận được thư riêng của Jim Farley. Những bức thư thường bắt đầu bằng "Bill thân mến" hay " Charles thân mến" và bao giờ cũng được kư tên đơn giản là "Jim".
Jim Farley đă sớm phát hiện rằng mọi người b́nh thường đều quan tâm đến tên riêng của ḿnh nhiều hơn mọi cái tên riêng khác trên trái đất này cộng lại. Chỉ cần nhớ tên riêng của từng người, phát âm nó chuẩn xác là bạn đă tặng một lời khen tế nhị và rất hiệu quả cho người đó. C̣n như nếu bạn quên, phát âm sai tên người khác cũng đồng nghĩa với việc bạn tự đặt ḿnh vào một t́nh cảnh rất khó chịu.