Phụ nữ một khi đă lấy chồng, sướng hay khổ đừng có kêu than, bởi đó đều từ quyết định của họ, từ lúc họ đi "chọn chồng”.
Sáng sớm lên mạng, tôi t́nh cờ đọc được câu nói đầy tranh căi trên một diễn đàn phụ nữ “Phụ nữ sướng hay khổ là do chồng”. Người đồng t́nh, người phản bác thôi th́ đủ thứ để bàn căi, khen chê. Tôi xin kể ra hai câu chuyện sau để bạn chiêm nghiệm xem điều này đúng hay sai:
Tôi có chị bạn, lấy chồng đă chục năm nay. Sau bao năm chăm lo cho các em học hành thành đạt chị mới đi đến hôn nhân. Lấy chồng trễ, người chị quyết định gắn bó cả cuộc đời không yêu mà cũng chả ghét, chỉ là lấy cho khỏi mang tiếng “ế chồng” và hoàn thành nghĩa vụ.
Cuộc sống của chị cũng v́ vậy mà không hạnh phúc. Đó là một ông chồng gia trưởng, độc đoán và bạo hành tinh thần chị suốt 10 năm qua. Anh chồng chị không chỉ đen đủi xấu trai, nhà nghèo mà c̣n có tính lăng nhăng. Dù hai vợ chồng đă có với nhau hai mặt con nhưng anh ta vẫn ngang nhiên lập “pḥng nh́”. Chị biết nhưng vẫn cam chịu, im lặng sống v́ con, v́... danh tiếng của gia đ́nh.
Ngày ngày, ngoài đi làm chị vẫn đi chợ, nấu nướng, giặt giũ cho chồng đàng hoàng. Đêm chồng không thèm ngó ngàng vậy mà chị vẫn ráng chui vào... ḷng chồng, đến nỗi chồng chị phát bực hất mạnh tay chị vào tường đến xây xẩm, chị vẫn cam chịu không kêu than, không ly dị. Không biết chị sướng hay khổ, chỉ thấy đến giờ chị vẫn ngày ngày xách túi đi chợ về hầu hạ chồng.Một chị bạn khác của tôi lại có cá tính mạnh mẽ. Từng một thời yêu đương nổi tiếng, cũng lấy chồng muộn v́ muốn “chơi cho thỏa đă”.
Đùng cái nhận được thiệp mời cưới của chị, thế mà đến nay cũng đă mười mấy năm rồi. Chị giỏi giang, xinh đẹp và thành công trong công việc. Đến nay chị đă là giám đốc một công ty truyền thông, lănh đạo mấy trăm nhân viên.
Con cái chị cũng lớn khôn, giỏi giang, nh́n ngoài vào ai cũng trầm trồ, khen ngợi gia đ́nh chuẩn mực. Những tưởng chị số sướng, đến lúc rảnh rang hưởng thụ. Ai dè, ông chồng chị, một người có vai vế được cả ḍng họ ngưỡng mộ v́ sự chu đáo, nhiệt t́nh, lại có con chung với người đàn bà khác. Biết tin, chị không nói không rằng nộp đơn ly hôn không cần ông ấy kư.
Gặp lại chị sau sự cố đó mấy tháng, thấy chị vẫn tươi roi rói, vẫn quản lư công ty ḿnh, vẫn tự tin gặp bạn bè, đối tác như không có chuyện ǵ xảy ra. Không biết chị sướng hay khổ, chỉ biết giờ chị vẫn một ḿnh chăm các con.
Đàn bà sinh ra vốn đă chịu nhiều thiệt tḥi, vậy mà người ta vẫn cứ nhầm lẫn giữa thiên chức với cái trách nhiệm mà xă hội này gán cho họ. Nào là đảm đang, chịu thương chịu khó, vị tha, giỏi việc nước đảm việc nhà... Thế nên, một ngày đẹp trời cánh đàn ông thử đổi vai cho họ xem sao. Xem một ngày các ông có lo được hết việc nhà, việc chăm lo con cái (cho con ăn, cho con mặc, đón con, cho con tắm, dạy con học, cho con đi ngủ) rồi đi làm xem thế nào.
Thế mà kể cũng lạ, phụ nữ quá là nhẹ dạ khi một năm có hai ngày hớn hở mong được tăng hoa, tặng quà rồi cả năm “lên bờ xuống ruộng” với đủ thứ việc. Sao cuộc đời phụ nữ lại cứ phải sướng, khổ trông chờ vào đàn ông? Sao lại cho phép người khác định đoạt cả thân xác, tinh thần, cuộc đời của ḿnh. Ḿnh - phụ nữ có quyền cho ḿnh được hạnh phúc, được định đoạt số phận của ḿnh chứ!
Có người sau khi đọc c̣n nhảy vào viện dẫn một câu nói với đầy những lư lẽ nghe có vẻ thuyết phục rằng: “Lấy chồng cũng như đánh bạc, thông minh, xinh đẹp cũng không bằng may mắn”. Vậy là họ mặc nhiên cho rằng, cuộc đời sướng, khổ do ḿnh có may mắn lấy được tấm chồng “ngon” hay không.
Tôi ấn tượng với một độc giả b́nh luận rằng “Hạnh phúc hay đau khổ là do ḿnh lựa chọn. Mọi thứ ở ngưỡng không thể chịu được th́ tự biết phải làm ǵ, chẳng phụ thuộc vào ai cả”.
Đúng vậy, trước hết, phụ nữ nên tự quyết định số phận của ḿnh. Không làm được th́ tốt nhất đừng có nên than văn. Bởi suy đến cùng, không ai thương ḿnh bằng bản thân ḿnh và ḿnh không thể đem lại hạnh phúc cho người khác nếu bản thân ḿnh không có được hạnh phúc!
vnn
|
|