Hỡi những bậc cha mẹ, bây giờ đang là thời đại văn minh. Các vị hăy v́ con trẻ mà xử sự sao cho đúng đắn. Đừng tính toán quá đáng mà để mất hạnh phúc của con trẻ!
Sau hôm dạm ngơ, bố mẹ chồng gọi tôi đến và đưa ra đề nghị khiến tôi câm nín: “Cái nhà bên ngoại cho con, theo bố mẹ th́ nên bán đi, bố mẹ cho thêm một ít, hai đứa có cái nhà to hơn mà ở”.
Chỉ c̣n 1 tháng nữa, đám cưới của tôi sẽ diễn ra. Với nhiều cô dâu, đây là khoảng thời gian hạnh phúc nhất. Thế nhưng với tôi, mỗi ngày qua đi là sự căng thẳng và mệt mỏi vô cùng. Lời đề nghị từ phía nhà trai khiến tôi khốn khổ.
Sau hơn 2 năm yêu nhau, tôi và anh chính thức đi tới hôn nhân. Nhà anh khá giàu. Tôi cũng may mắn khi được gia đ́nh chồng vô cùng quư mến. Tuy nhiên bây giờ, sự quư mến đó lại làm khó tôi.
H́nh minh họa
Tôi là con gái duy nhất trong nhà. Bố mẹ tôi hiếm muộn nên chỉ sinh được một ḿnh tôi. Bao năm làm ăn, bố mẹ tích cóp được một khoản, dành dụm mua riêng cho tôi một ngôi nhà, tuy không quá lớn nhưng cũng là một tài sản giá trị. Ư định của bố mẹ tôi là giữ cho tôi ngôi nhà này, nếu sau khi cưới hai vợ chồng không có nhà th́ dọn về đó ở. C̣n không, tôi cũng luôn có một tài sản pḥng thân...
Chuyện bố mẹ tôi cho nhà, tôi không hề nói khi hai đứa yêu nhau. Lúc gần cưới, tôi mới thật thà kể cho anh nghe. Tôi chỉ nghĩ đơn thuần là vợ chồng th́ không nên giấu nhau. Tôi hoàn toàn không h́nh dung việc gia đ́nh anh lại có những tính toán như vậy.
Sau hôm dạm ngơ vui vẻ, bố mẹ chồng gọi tôi sang nhà nói chuyện. Họ nói: "Ngôi nhà bên ngoại cho con, theo bố mẹ th́ con bán đi, bên này bố mẹ cho thêm ít tiền rồi vợ chồng con mua cái to hơn mà ở. Sau này c̣n sinh con cái, ở rộng răi có phải thích hơn không?". Nghe xong, tôi gần như á khẩu không biết trả lời ra sao, nhất là khi khoản tiền bên nhà chồng cho lại quá nhỏ so với căn nhà tôi đang có.
C̣n chưa đợi câu trả lời của tôi, bên nhà chồng đă hăm hở t́m mua nhà. Cách đây mấy hôm, bố mẹ chồng lại điện thoại cho tôi thúc giục v́ đă t́m được căn ưng ư, chỉ đợi tôi bán cái nhà kia là xong.
Thực sự tôi hoàn toàn không muốn. Đây là tài sản trước hôn nhân, do bố mẹ tôi cho. Bán đi, gộp vào với khoản của chồng là thành tài sản chung, tôi hoàn toàn không thích chút nào...
Vừa nghe tôi kể lại, bố tôi đă đập bàn đập ghế phản đối. Bố tôi không đồng ư v́ sợ sau này ngộ nhỡ vợ chồng không sống được với nhau, nghiễm nhiên tài sản của tôi bị san sẻ. Bố tôi thấy lời đề nghị đó là rất vô lí và ích kỉ.
Tôi có nói suy nghĩ của ḿnh với chồng. Anh cáu ra mặt. Anh kêu tôi tham, sân, si, vợ chồng mà c̣n tính toán thiệt hơn. Rồi anh trách tôi không tin tưởng anh, chưa cưới nhau đă nghĩ sau này bỏ, lại c̣n đổ tiếng xấu cho nhà chồng. Cả tuần nay anh giận dỗi tôi khiến tôi khổ tâm vô cùng.
Bây giờ tôi rất khó xử. Tôi thấy rơ được sự hăm hở của bên nhà chồng. Nếu tôi từ chối, chắc chắn sẽ mất ḷng, sau này cuộc sống làm dâu hẳn là không dễ dàng ǵ. Nhưng cuộc sống đâu ai nói trước được điều ǵ, nếu đồng ư, sau này có ǵ bất trắc, chỉ có tôi là thiệt tḥi. Tôi phải làm thế nào để vẹn cả đôi đường đây?