Người mẹ già nh́n con, rồi nhẹ nhàng nói với chú công an: “Cảm ơn Đảng, Nhà nước đă cho con tôi được sống”. Những tâm t́nh mộc mạc nhưng đầy t́nh người khiến nhiều người phải ngẫm nghĩ. Câu chuyện cảm động về Hải “bánh” và gia đ́nh được kể lại…
Những lời...gan ruột
Đó là vào một ngày của năm 2007, nghe tin cán bộ báo “có người nhà vào thăm” khiến cho tôi mừng rơn. Chạy ra pḥng thăm nuôi tôi liền sững người lại trong khi nh́n thấy mẹ và cô em gái út. Cả hai người ôm chầm lấy tôi rồi nức nở khóc. Dù đă cố tỏ ra cứng rắn nhưng tôi không sao ngăn được những ḍng nước cứ tuôn rơi trên má. Nom mẹ tôi già đi nhiều, tóc bạc gần hết mái, làn da th́ nhăn nheo v́ tuổi tác và năm tháng. Nh́n khuôn mặt mẹ chưa hết vẻ mệt mỏi v́ chặng đường xa lặn lội vào thăm thằng con bất hiếu, vừa thương, vừa giận, nên tôi quay sang mắng cô em gái: “Mẹ già yếu, cô đi là được rồi, bắt mẹ vào đây làm ǵ cho cực?”.
Nó lặng đi không nói, rồi quay mặt nh́n ra phía khác, thân h́nh run bần bật, nức nở. Đoán có chuyện không lành xảy ra nên tôi gặng hỏi: “Nhà đă xảy ra chuyện ǵ hả mẹ?”. Mẹ tôi thều thào: “Bố mày qua đời rồi...”.
Nghe mẹ nói xong, cả ba đều im lặng, cảm giác lúc đó thật đáng sợ, nghe tin cha mất như sét đánh ngang tai vậy. Dường như vẫn chưa tin điều đó là sự thật, tôi c̣n cố gặng hỏi lại đứa em gái: “Bố mất thật rồi sao?”, nó không nói, mà chỉ gật đầu.
Hải "Bánh" khao khát được tự do để làm lại cuộc đời
"Nghe đến đây, tai tôi như ù đi, hai khuôn mặt của hai người phụ nữ đă nḥa đi tự lúc nào. Tôi bật khóc như một đứa trẻ. Tôi thất vọng, hụt hẫng và thấy ḿnh khốn nạn hơn bất cứ đứa con nào ở đời. Làm con cái mà không làm tṛn chữ hiếu, không chăm lo cho bố được một phút giây, đă thế cho đến tận lúc cuối đời vẫn không thể có mặt để đưa tiễn ông về bên kia thế giới..."
Sau đó mẹ tôi kể: “Trước lúc chết bố anh muốn nh́n thấy mặt anh lần cuối nhưng anh làm sao mà về được”. Khi dọn dẹp căn pḥng, mấy đứa nó thấy có một phong thư trong tủ áo, do chính tay ông ấy viết. “Thư... trong đó viết ǵ?”, tôi gặng hỏi. Cô em gái đỡ lời: “Lá thư ba viết cũng dài lắm, em không nhớ hết nhưng lời lẽ cảm động lắm, có nội dung “Cảm ơn Đảng, Nhà nước và các ban ngành, đoàn thể đă cho con tôi được sống”. Không biết lá thư đó được viết vào lúc nào, nhưng đó là lời gan ruột của bố. Bố tin, chỉ cần anh c̣n cơ hội được sống, th́ anh sẽ cải tạo tốt rồi trở về nhà. Cả nhà ai cũng đọc, em đọc xong mà không ḱm được nước mắt anh ạ. Hôm vừa rồi mẹ bảo mang vào cho anh đọc, nhưng trong lúc gia đ́nh lâm chuyện, em không nhớ là đă để ở đâu nữa”.
H́nh ảnh bố trong một lần thăm nuôi hiện về trong kư ức càng khiến tôi tê tái. Bữa đó, người ông bê bết bùn đất, người run lập cập trong căn pḥng dành cho người thăm tù. Bố mang vào cho tôi hai chiếc bánh chưng, mấy gói bánh kẹo cũng bết đầy bùn đất. Trên người ông từ tay chân đến mặt đều bị xước xát, máu ở những vết thương c̣n ri rỉ. Cái rét cuối đông như chà xát những vết thương làm cả khuôn mặt tái đi. Tôi lao vào ôm lấy bố, miệng tôi chỉ cất lên được, “Bố!”. Thế rồi thấy tôi khóc, ông cũng lặng người đi khóc theo.
Nếu có một điều ước, tôi ước cho thời gian quay trở lại. Để tôi sống khác đi, tôi không phải tôi tồi tệ như bây giờ. Sẽ vâng lời bố và không làm cho ông phải buồn. Nhưng làm sao điều ước đấy có thể thành, khi mà hiện thực đă quá nghiệt ngă, con người không thể có quyền năng xoay vần vũ trụ khiến cho thời gian trở lại được. Vậy là thằng Hải “Bánh” tôi phải ở trong tù để chịu tang bố. Cả tháng trời tôi buồn bă, người lúc nào cũng dật dẹo như một cái bóng. Các cán bộ trong trại biết chuyện cũng thường tới động viên, an ủi. Phải mất một thời gian dài tôi mới có thể b́nh tâm trở lại.
Tôi đă “mắc nợ” với đời
Trong cuộc đời của ḿnh, tôi mắc nợ ba người phụ nữ, đó là mẹ, em gái út và cô con gái. Bà năm nay ngót ngét 80 tuổi vậy mà tôi vẫn để mẹ khóc v́ ḿnh quá nhiều. Tóc bạc, lưng c̣ng vậy mà mẹ vẫn phải vượt hàng ngàn cây số vào thăm nuôi tôi. Giờ th́, mẹ tôi không c̣n đủ sức để đi một đoạn đường xa như thế, càng ngày bà càng yếu hơn, chỉ có thể quanh quẩn ở nhà với đứa chắt. Nghĩ đến đó, tôi lại oán hận ḿnh nhiều lắm, không biết mẹ c̣n đủ sức để chờ tôi quay trở về nữa không?
Với cô con gái, tôi thấy ḿnh có lỗi nhiều lắm. Là một người cha nhưng chưa một ngày tôi biết chăm sóc, quan tâm đến con. Nhưng không v́ thế mà con gái trách tôi, trái lại c̣n thương tôi nhiều hơn, chưa bao giờ cháu quên ngày sinh nhật của tôi cả. Cũng v́ tôi mà cháu phải sống trong cảnh thiếu thốn t́nh yêu thương của cả cha lẫn mẹ. C̣n nhớ, lúc cháu c̣n bé, vào mỗi dịp sinh nhật, tôi thường dắt tay con đi mua bánh và chọn những con thú bông nho nhỏ cho cháu. Sau này, người thân vào thăm kể lại mỗi lần đến sinh nhật tôi, nó lại đập lợn đi mua bánh sinh nhật về nhà, tự thổi nến làm sinh nhật cho cha. Sau đó cháu cắt bánh, ăn một phần, chia cho mỗi người một phần, phần nhiều bỏ vào tủ lạnh rồi quay sang dặn bà với cô ngày mai mang bánh vào cho tôi. Giờ th́ tôi đă an tâm phần nào v́ cháu đă lấy chồng, sinh con và mở một tiệm tóc nho nhỏ ở Hà Nội. Thế là tôi đă lên chức ông ngoại rồi, nghĩ lại mà thấy ḿnh đă già thật rồi.
Trong mấy anh em, tôi thương cô út nhất, nó cũng là đứa khổ v́ tôi nhất. Ngay từ lúc c̣n nhỏ, khi tôi vào trại nó đă phải vất vả đi tiếp tế cho tôi. Giờ lấy chồng, có con vẫn phải thăm nuôi tôi. Nó c̣n chăm sóc cho con gái, cho mẹ nữa. Lúc c̣n ở ngoài, nó điện cho tôi báo nó bị bệnh, nó bảo giấu bố mẹ không cho ai biết cả, chỉ có tôi biết. Tôi cố kiếm tiền gửi về cho nó chữa bệnh nhưng nghe nói bệnh tiểu đường chẳng thể chữa được. Mà căn bệnh này sẽ theo nó cả đời, khiến nó phải sống khổ cực nhiều lắm. Làm anh nhưng tôi không lo được cho em đó là sự xấu hổ mà tôi chẳng bao giờ có thể đền đáp được. Mỗi lần nghe điện, hai anh em chỉ biết im lặng rồi khóc.
Các cán bộ và bạn tù nói tôi thực sự lột xác, bởi tôi biết sống yêu thương, biết khóc, biết day dứt và ân hận về lỗi lầm của ḿnh. Đúng vậy, khi con người ta bước qua ranh giới giữa sự sống và cái chết, được Đảng, Nhà nước và pháp luật khoan dung th́ sẽ nhận ra được nhiều điều. Quá khứ càng đen tối bao nhiêu th́ hiện tại càng phải cố gắng mà gột rửa cho ḿnh trở nên trong sạch bấy nhiêu. Ai cũng có đôi lần vấp ngă, nhưng điều quan trọng nhất là phải biết đứng lên làm lại. Đừng bao giờ phó mặc cuộc sống cho ḍng đời xô đẩy mà sa vào bùn nhơ của tội lỗi.
Trong cuộc đời, tôi đă ngộ ra một điều “gia đ́nh là thiêng liêng nhất”. Dù có trở thành “quỷ dữ” nhưng cha mẹ, người thân yêu vẫn sẽ không bao giờ bỏ rơi, v́ thế tôi sẽ không để cho người thân của ḿnh phải buồn thêm nữa.
Bao nhiêu năm lăn lộn trong giang hồ chẳng biết khóc là ǵ, vậy mà giờ chỉ cần nghĩ tới những người thân yêu trong gia đ́nh là nước mắt tôi lại rớt xuống. Mỗi lần khóc tôi lại cảm thấy thanh thản hơn, có lẽ đó là cảm giác sống thật, chẳng phải cố gia vẻ gượng cười rồi lại gượng khóc một cách giả tạo. Và giờ đây, ngồi giữa những bức tường bê tông xám xịt để viết ra những ḍng này cũng là lúc nước mắt tôi rớt xuống. Đó là nước mắt của sựsám hối...
VietBF©Sưu Tầm