Nữ sinh sinh năm 1997 trong chương tŕnh Chạm vào ước mơ số đầu tiên của Báo Thanh Niên thực hiện 12.2016 vừa qua đă qua đời. Em là cô gái xinh đẹp có ư chí kiên cường. Sự ra đi của em khiến nhiều người không khỏi xót xa, ước mơ làm cô giáo vẫn c̣n dang dở và em c̣n quá trẻ.
Ngay từ nhỏ, Phạm Thị Huỳnh Nga (ngụ xă Hậu Mỹ Bắc B, H.Cái Bè, T.Tiền Giang) có một ước mơ lớn nhất là trở thành cô giáo mầm non, được chơi đùa cùng với các bé dễ thương. Tuy vậy, số phận đă không cho em thực hiện được điều đó.
Năm 2014, sau nhiều lần Nga bị sốt cao và đau chân dữ dội, bác sĩ bệnh viện Tiền Giang chẩn đoán Nga mắc bệnh ung thư máu. Em được chuyển lên bệnh viện Chợ Rẫy (TP.HCM) để tiếp tục điều trị.
Chị Lê Thị Ngọc (38 tuổi, mẹ Nga) suy sụp khi biết bệnh t́nh của con. Chị bỏ hết công việc ở xưởng may, tức tốc đón xe lên TP.HCM nuôi con trị bệnh. Tháng ngày Nga nằm viện cũng là lúc kinh tế gia đ́nh kiệt quệ theo.
So với bạn bè đồng trang lứa, cuộc sống của Nga khó khăn và nhiều thiệt tḥi. Sau khi ba mẹ ly hôn, Nga và em gái sống nhờ nhà bà ngoại. Em lớn lên bằng những bữa cơm đạm bạc từ đồng lương công nhân may ít ỏi của mẹ. Nhưng đó chưa phải tận cùng của khó khăn.
Vô t́nh biết được hoàn cảnh của Nga, nhóm làm chương tŕnh “Chạm vào ước mơ” của Báo Thanh Niên đă âm thầm lên kế hoạch giúp sức để Nga trở thành cô giáo mầm non trong một ngày như mong ước.
Ngày 21.12.2016 vừa qua, Nga và mẹ không khỏi bất ngờ và bật khóc khi lần đầu tiên trong đời Nga được đứng trong lớp, tṛ chuyện cùng các bé thiếu nhi mầm non. Sau chương tŕnh đó, những người thực hiện muốn tiếp thêm một phần sức mạnh tinh thần để Nga có thể tiếp tục chống chọi và chữa trị căn bệnh quái ác.
Thế nhưng, sau 5 tháng Nga về nhà và thỉnh thoảng tái khám, điều trị ở bệnh viện, điều kỳ diệu đă không xảy ra. Nga mất vào lúc 9 giờ ngày 23.11 trong sự bất lực hoàn toàn của người mẹ.
Theo lời kể của chị Ngọc, 5 tháng về nhà, Nga dường như khỏe hẳn, lúc nào cũng tự tin yêu đời. Nga thường hay đi chơi, lên trường cũ thăm bạn bè. Lúc nào cũng muốn mẹ ḿnh dừng lại việc chữa trị bệnh ung thư.
Cứ thế, ngày nào Nga cũng căn dặn: “Mẹ đừng lo cho con nữa, để dành tiền lo cho em gái đi. Con không c̣n sống được bao lâu nữa, 5 tháng, một năm nữa con cũng chết. Mẹ để con tự quyết định, cho con được làm những điều ḿnh thích nha”.
“Mấy hôm trước thấy Nga hơi yếu, tôi cũng lo. Trước đó Nga có nói tâm nguyện của con là muốn ra đi ở nhà không muốn “đi” ở nơi khác. Có hôm tôi căi nó đem nó đi bệnh viện mà nó khóc đ̣i về. Nhưng hôm qua lúc nó nói mệt nằm xuống nghỉ, nó c̣n nói mẹ ơi cứu con, rồi im lặng thật lâu và đi luôn”, chị Ngọc khóc nấc kể lại phút sinh ly tử biệt của con gái ḿnh.
Trong căn nhà mái tranh vách lá nằm sâu trong con đường nhỏ cùng chiếc quan tài lạnh lẽo được đặt giữa nhà, chị Ngọc ngồi phía sau không lúc nào kiềm được nước mắt. Chị không tin được đứa con gái của ḿnh lại bỏ chị đi nhanh như vậy. Những người hàng xóm, bạn bè Nga ở tận TP.HCM lặn lội đến nhà túc trực an ủi. Tất cả đều nhắc về Nga, một cô bé bản lĩnh, lạc quan, hiền diệu và ngoan ngoăn.
Chị Ngọc cho biết: “Nhà mới lợp lại mái, mưa hết dột, tôi hỏi con mừng không. Nga nói không. V́ giờ đang 'ở đậu' nhà ngoại, con không mừng, khi nào là nhà của ḿnh con mới mừng. Tôi nói con ráng hết bệnh rồi đi làm với mẹ kiếm tiền xây nhà nha. Nhưng nó không hứa…”.
Thế rồi ngày đám tang Nga, chiếc quan tài vẫn nằm đó, vẫn “ở đậu” trong ngôi nhà của ngoại ḿnh…