Trên đời không thiếu người cứ mải mê chạy theo ảo vọng để rồi đến cuối cùng vẫn trắng tay. Thực ra buông bỏ là tự giải thoát chính ḿnh, là cảnh giới chỉ người thông minh mới đạt được.
Có một người đàn ông với vẻ mặt rất khổ sở đến hỏi một vị ḥa thượng:
"Thưa thầy, có một số thứ và một số người, tại sao con lại không thể buông bỏ được?"
Vị ḥa thượng nói:
"Không có ǵ là không thể buông bỏ được."
Người đàn ông kia vẫn khẳng định:
"Có những thứ và những người mà hết lần này đến lần khác con vẫn măi không buông bỏ được!"
Vị ḥa thượng liền bảo anh ta cầm một cái chén lên rồi ngài rót nước trà vào chén. Ḥa thượng cứ rót măi cho đến khi nước trà trong chén tràn cả ra ngoài.
Nước trà nóng đổ lên tay người đàn ông khiến anh ta không thể chịu được nữa liền vội vàng đặt chén trà xuống.
Lúc này, vị ḥa thượng mới điềm đạm nói: "Trên đời này không có ǵ là không buông bỏ được, chỉ cần con cảm thấy đau đớn đă đủ rồi, th́ tự con sẽ bỏ xuống được thôi."
Thực ra, sâu thẳm trong mỗi chúng ta ai cũng có những vết thương ḷng, ai cũng có những nỗi khổ đau day dứt khó nguôi ngoai.
Nói rằng thời gian rồi sẽ chữa lành tất cả, kỳ thực chỉ là dối người và tự lừa gạt chính ḿnh. Nếu không th́ tại sao thời gian chỉ chữa lành cho người này mà lại không chữa lành cho người khác?
Hóa ra thời gian th́ vô t́nh, chỉ có tâm người là hữu ư.
Chẳng qua khi thời gian trôi đi đă đủ lâu, tâm t́nh, suy nghĩ của chúng ta v́ thế mà thay đổi, đến khi cảm xúc của chúng ta được lắng lại, tâm thức có được chút b́nh yên th́ lúc ấy có thể bao dung, cởi mở, có thể nh́n rộng và buông xuống những buồn phiền, oán giận khi xưa.
Nh́n lại cuộc đời như gió thoảng mây bay, quá khứ trôi qua như mộng ảo không c̣n ǵ để nắm giữ được th́ bỗng nhiên không c̣n muốn cố chấp nữa.
Bởi vậy, không phải là thời gian có thể chữa lành những vết thương ḷng, mà chính do cái tâm chúng ta đến lúc nào mới chịu buông xuống mà thôi.
Một câu chuyện khác kể rằng, vào thời Phật Thích Ca Mâu Ni c̣n tại thế. Một hôm có một vị Bà La Môn vận dụng công năng, hai tay cầm hai chiếc b́nh hoa tiến đến dâng tặng Phật Thích Ca Mâu Ni. Phật Thích Ca Mâu Ni nói với vị người Bà La Môn rằng: “Buông!”.
Vị Bà La Môn này lập tức đặt chiếc b́nh hoa bên tay trái xuống mặt đất.
Phật Thích Ca Mâu Ni lại nói: “Buông!”.
Vị Bà La Môn kia lại đặt chiếc b́nh hoa bên tay phải xuống mặt đất.
Nhưng Phật Thích Ca Mâu Ni vẫn tiếp tục nói: “Buông!”.
Vị Bà La Môn cho rằng trên hai tay của ḿnh đă không c̣n thứ ǵ cả liền hỏi lại: “Thưa ngài! Trên hai tay con đă trống trơn rồi không c̣n ǵ có thể buông được nữa. V́ sao ngài vẫn bảo con phải buông? Con thật không hiểu!”.
Phật Thích Ca Mâu Ni lúc này mới giải thích: “Kỳ thực, ta cũng không bảo con phải buông b́nh hoa kia. Điều ta muốn con buông bỏ chính là lục căn (buông bỏ những điều mà mắt, tai, mũi, lưỡi, thân, ư thức thấy), lục trần và lục thức. Bởi v́ chỉ khi nào buông bỏ được những điều này th́ mới giải thoát được ḿnh khỏi luân hồi sinh tử!”.
Con người chính là tồn tại trong từng hơi thở, vậy sao cứ để tâm ḿnh măi luẩn quẩn trong u mê và phiền năo. Trên thế gian này, rất nhiều người cố chấp việc truy cầu những ǵ ḿnh đạt không được hoặc đă mất đi, mà chấp nhận đánh mất hạnh phúc trước mắt, điều này chẳng phải thật đáng tiếc hay sao?
Đức Phật dạy rằng, khổ nạn của con người thường bắt nguồn từ tham, sân, si. V́ vậy, trong cuộc đời, nếu như ta biết buông bỏ những điều khiến ta không hạnh phúc, th́ ta nhất định sẽ được thanh thản, an nhiên. Buông bỏ chính là một loại trí huệ, biết buông bỏ mới có thể hạnh phúc!
VietBF © sưu tầm