Trong lúc đang làm nhiệm vụ, dập lửa đám cháy lớn đă khiến một anh cảnh sát hy sinh và hai anh cảnh sát bị thương nặng. Sự ra đi của anh cảnh sát khi người vợ c̣n đang mang bầu khiến nhiều người không khỏi xót thương. Mẹ của anh cảnh sát chia sẻ đầy xúc động trước sự ra đi đột ngột của con.
Lănh đạo địa phương đến chia buồn cùng gia đ́nh Thượng úy Phạm Phi Long.
Niềm tự hào của cả xóm
Sáng 8/9, thông tin Thượng úy Phạm Phi Long (31 tuổi, ngụ xă Vĩnh Lộc A, huyện B́nh Chánh, TP.HCM, công tác tại Đội Cảnh sát PCCC quận B́nh Tân, TP.HCM) ra đi trong lúc làm nhiệm vụ đă truyền khắp cả ấp 6. Từ đầu ngơ, nỗi buồn hiện hữu trên từng khuôn mặt, dù họ không phải là máu mủ thân thích với người đă khuất.
Bà Lê Thị Ḥa (65 tuổi, buôn bán tạp hóa ngay đầu ngơ) buồn bă nói: “Tui ở đây chứng kiến tụi nhỏ lớn lên từng ngày, đứa nào như thế nào ai cũng rơ. Thằng Long ngoan hiền, giỏi giang có tiếng. Từ ngày nó trở thành cảnh sát PCCC, luôn là niềm tự hào của cả xóm này. Rạng sáng nghe tin nó mất ai cũng bủn rủn chân tay…”.
Trong căn nhà cấp 4 nhỏ nhắn, bà Nguyễn Thị Mua (52 tuổi, mẹ của Thượng úy Long) ngồi ủ rũ bên cạnh những đồng nghiệp của con trai ḿnh, chốc chốc người mẹ lại đưa vạt áo thấm nước mắt.
Bà Nguyễn Thị Mua cố gắng ḱm nén nỗi đau mất con.
Bà nghẹn giọng nhớ lại, khoảng hơn 1h sáng, cả nhà đang ngủ th́ xe chuyên dụng của đội cảnh sát PCCC nơi con trai bà làm việc chạy vào giữa sân. Vợ chồng bà vội choàng tỉnh, trong ḷng dấy lên bao nỗi lo “hay là nó bị ngă, bị phỏng, hay công việc có vấn đề ǵ?....”. Người mẹ không ngờ, nỗi linh cảm trong đêm hôm khuya khoắt ấy lại thành hiện thực xót xa.
“Nghe đồng chí cảnh sát báo tin con trai tui gặp nạn trong lúc làm nhiệm vụ mà vợ chồng tui sốc đến run lẩy bẩy. Ông nhà tui chân đứng không c̣n vững, lại sẵn có bệnh trong người nên phải đưa ông tới bệnh viện”, giọng của người mẹ nghẹn ngào bởi nỗi đau mất con.
Chồng sức khỏe yếu, bà Mua phải gắng mạnh mẽ để cùng người thân tức tốc đến bệnh viện ngay trong đêm. Bà nhớ lại: “Tui cứ nghĩ nó chỉ bị thương hay sao đó, trên đường đi cứ lẩm bẩm cầu xin trời phật cho nó b́nh an. Tới nơi, tui thấy bác sĩ đang cố gắng cấp cứu nhưng không được. Nó đă đi từ lúc nào rồi…”.
Bé Phạm Hữu Phác (2 tuổi, con trai Thượng úy Long) liên tục gọi tên bố trong đám tang. (Ảnh: Dương Thương)
Một người hàng xóm của bà Mua kể: “Từ lúc xe cấp cứu chở thi thể của cậu Long về là hàng xóm láng giềng đều biết tin. Ai cũng sửng sốt và buồn. Sang nhà th́ thấy bà Mua thu ḿnh một góc rồi khóc, mọi người chỉ biết động viên để bà vượt qua được bận này”.
Chị này rầu rĩ tiếp lời: “Cậu Long hiền lắm, lại hiếu thảo cha mẹ, thương vợ con, với xóm làng th́ nhiệt t́nh, ḥa đồng. Mỗi lần đi làm hay về gặp tui cậu Long cũng cười vui vẻ. Cả xóm này một ḿnh cậu Long là công tác trong ngành PCCC, là niềm tự hào của cả xóm. Giờ th́ niềm tự hào đó đă măi măi ra đi”.
Hy sinh khi chưa kịp đón con gái chào đời
Kể về con trai, người mẹ gạt nước mắt cho hay, vợ chồng bà có 3 người con, chiến sĩ Long là con trai cả.
Đă mấy chục năm trời, vợ chồng bà Mua làm nghề trồng rẫy rồi chuyển qua trồng rau, buôn rau cải ở chợ Vĩnh Lộc. Thời gian rảnh bà làm thêm nghề bào rau muống. Chính những nghề cực nhọc đó đă nuôi lớn các con được ăn học nên người.
Chị Nguyễn Thị Hồng Phượng (vợ chiến sĩ Long) lặng lẽ ngồi một góc liên tục gạt nước mắt. (Ảnh: Dương Thương)
“Hồi đó, nhà nghèo, nó một buổi đi học, một buổi phụ giúp tui làm lụng. Năm nào nó cũng có bằng khen. Nó ham học lắm, nhiều khi v́ khó khăn nhưng tui cũng không nỡ để con phải nghỉ học”.
Thương cha mẹ, học xong phổ thông, anh Long nghỉ hẳn 1 năm để ở nhà làm kinh tế, sau đó theo nghĩa vụ quân sự. “Nó giỏi giang lắm nên đi nghĩa vụ ai cũng thương, rồi thi đỗ vào ngành và làm việc tới giờ. Nó ham học nên vừa làm vừa học lên đại học, chỉ c̣n 1 tháng nữa là được cấp bằng tốt nghiệp đại học như mong muốn nhưng giờ th́…”.
Năm 2014, anh Long lập gia đ́nh, đầu năm 2015 th́ chào đón con trai đầu ḷng.
Bà Bùi Thị Mến (SN 1952, mẹ vợ của chiến sĩ Long) vừa động viên thông gia vừa ngậm ngùi nhớ lại: “Nhà bên đây chật chội lại đông người nên vợ chồng nó qua ở tạm nhà tui. Mới mấy tháng trước, con nó bị bệnh tay chân miệng, bác sĩ bó bột đến nỗi hoại tử da ở chân, nó phải chạy vạy lên bệnh viện để chăm nom v́ vợ mang bầu. Con chưa khỏi hẳn, chỉ c̣n 1 tháng nữa là vợ sinh th́ nó lại gặp nạn. Nó đi rồi bỏ lại vợ góa, con thơ”.
Hai người mẹ ngồi cạnh nhau, mắt đẫm lệ: “Sáng hôm qua, nhà bên ngoại thuê 1 chuyến xe đi xuống Vũng Tàu để đi chùa cầu an, nhưng nó bảo không đi mà ở nhà để lên cơ quan họp và làm việc Nhà nước. Nó nói, gắng làm việc, kể cả ngày nghỉ để chờ đến khi vợ sinh th́ xin nghỉ gộp đến 25 ngày chăm vợ và con… Nếu hôm đó nó xin nghỉ th́ mọi việc đă không có mất mát này”.
“Gia đ́nh tui vừa xuống đến Vũng Tàu th́ nghe tin dữ, con gái tui sốc đến ngất, ai cũng lo sợ cho đứa bé c̣n trong bụng. Động viên măi nó mới b́nh tĩnh trở lại. Về đến nhà chồng, nó cứ ngồi ủ rũ một góc, lặng lẽ khóc một ḿnh. Tui thương con, thương ông bà thông gia. Tụi tui già rồi, sau này 2 đứa nhỏ không biết nhờ ai, cậy ai”.